“Cậu chủ!”
“Quản lí Thịnh!”
Đèn treo thủy tinh rơi xuống vang lên tiếng rầm rầm xen lẫn tiếng thét của những người ở cửa.
Lúc này ở giữa phòng khách, vô số mảnh nhỏ của đèn treo thủy tinh rải rác dưới đất, Thịnh Tâm Lan dùng một tay bảo vệ cậu nhóc, một tay khác bị đè dưới đèn treo, máu chảy đầm đìa, cô đau đến mức ngất đi.
Vừa rồi tất cả mọi người đang hoảng sợ do dự thì Thịnh Tâm Lan không hề nghĩ ngợi, mạo hiểm bị đèn treo rơi trúng mình, từ cửa phòng ngủ cô nhanh chóng chạy tới bảo vệ cậu nhóc.
Hiện trường hỗn loạn, dường như trước khi Thịnh Tâm Lan hôn mê nghe thấy cậu nhóc trong lòng nghẹn ngào nói một câu gì đó.
Hình như là “Mẹ”.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
“Mau gọi xe cứu thương đưa Quản lí Thịnh đến bệnh viện.”
“Cậu chủ nhỏ nắm quần áo của Quản lí Thịnh không chịu buông tay làm sao bây giờ?”
“Đưa cậu nhóc đi theo, nếu để lại chỗ này thì ai có thể chăm sóc? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai có thể chịu trách nhiệm chứ?”
“Được được được, gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Nguyễn.”
“...”
Câu lạc bộ tư nhân cao cấp nào đó ở Đông Lăng --
Nguyễn Anh Minh vừa ký xong hợp đồng, trợ lý tiễn tổng giám đốc của bên đối tác ra ngoài, trong lúc chờ trợ lý quay lại, anh ngồi một mình ở phòng bao uống trà.
Tình trạng này là bình thường trong cuộc sống của anh.
“Anh Minh.”
Một giọng nữ ngọt ngào truyền tới, Nguyễn Anh Minh nghe thấy giọng nói này thì lông mày nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lai-duoc-be-yeu/1244619/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.