Tôi đưa mắt nhìn cậu Cả trân trân, tim thì đập thình thịch vì ngạc nhiên quá đỗi. Sao tự dưng tốt vậy nè? Hồi trưa rõ ràng còn sừng sộ các thứ với tôi kia mà?
Thấy tôi cứ đứng nhìn ngây ra, cậu Cả liền nắm cổ tay tôi kéo tôi đi, giọng cậu có chút ngại ngùng:
– Nhìn gì… muốn mần gì mần lẹ đi, người ta thấy bây giờ.
Tôi đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình, miệng tự dưng mỉm cười tủm tỉm, cảm giác nó cứ lâng lâng thích thích thế nào ý. Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nói chung là nó lạ lắm, vừa thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại vừa thấy ấm lòng dễ chịu. Phải chi cậu Cả không có người trong lòng thì… tốt quá tốt rồi đa…
– Bây giờ em muốn làm gì?
Mấy giây mơ mộng trôi qua, quay lại với thực tại, cảm giác sợ hãi lại từ từ kéo đến. Tôi đi nép vào người cậu Cả, giọng hơi run:
– Em… em muốn cúng cho vong hồn của… Út Quân.
– Vong hồn Út Quân?
Cậu Cả giật mình hỏi lớn, tôi thì chỉ biết gật đầu đáp lại. Tôi nhìn cậu, từ từ giải thích:
– Dạ, hình như vong hồn Út Quân… ở dưới sông này nè cậu… hôm bữa cũng là cô ấy cứu em khỏi tay của ma… da, chứ nếu không là em bị ma da kéo giò chết ngộp luôn rồi.
Cậu Cả hết nhìn tôi sững sờ rồi lại quay mặt nhìn ra bờ sông đâm chiêu, mãi lát sau, cậu mới lên tiếng hỏi:
– Thiệt không? Rồi bây giờ em gặp cô ta… để làm gì?
– Có vài chuyện em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-dau-nha-hoi-dong/1721788/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.