Tôi cả kinh nhìn cậu Cả, môi lấp bấp nói không nên lời:
– Cậu… cậu…
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát, cậu vỗ vào trán tôi một cái thật mạnh không thương tiếc. Giọng cậu cau có:
– Em động não lên thử, tôi mà gϊếŧ Út Quân thì giờ này em còn sống được ở đây chắc?
Tôi vừa ôm trán vừa gật gù:
– Ờ hen… nhưng còn mặt dây chuyền này…
Cậu Cả đi tới vài bước, cậu nghiêm túc giải thích:
– Mặt dây chuyền này… không phải chỉ có một mà có tới bốn lận. Là do chính tôi đặt thợ làm vàng làm ra bốn mặt và bốn sợi dây chuyền để tặng cho bốn người đàn bà trong nhà này.
– Nói vậy là… cậu tặng cho những ai?
Cậu Cả nhìn tôi chăm chú, cậu nói:
– Chị Hai, bác gái, Thu Dung và Thục Oanh.
Dì Nguyệt… bà nội… dì Dung… chị Oanh… là bốn người này sao? Tức là một trong bốn người này đang âm mưu gϊếŧ Út Quân? Sao đáng sợ vậy!
Thấy sắc mặt tôi tái đi, cậu Cả khẽ vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, cậu dùng giọng nghiêm túc nhất để trấn ân tôi:
– Không phải sợ, cái mạng của em không ai gϊếŧ được đâu, tôi vẫn còn sống… chưa chết.
Tôi mím môi nhìn cậu, trong lòng vừa mừng vừa lo. Biết là có cậu Cả bảo vệ nhưng cậu Cả cũng không thể bảo vệ tôi suốt 24/24 được. Mà người hại chết Út Quân, người đó cũng đã thành công hại chết cô ấy rồi, không phải sao? Hóa ra từ đó tới giờ tôi sống trong nguy hiểm cận kề mà tôi không biết… eo ôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-dau-nha-hoi-dong/1721794/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.