"Mỳ trong quán kia thật sự quá khó ăn!" Lúc trở lại tiệm sách, Sơ Đông đã bình luận như thế.
"Nhưng theo tôi thấy, tô mỳ đó em đã ăn sạch đến nước cũng không chừa lại mà."
"...... Hừ! Chính là khó ăn! Sau này không bao giờ muốn ăn chỗ đó nữa!"
"Thật sự không muốn đi nữa?"
"Không bao giờ muốn đi nữa!"
"Ồ...... Thế cũng tốt, tôi có thể tiết kiệm chút tiền rồi." Cười nói.
"...... Chị lớn đầu rồi sao mà nhỏ mọn dữ vậy!" Khó chịu.
"Hở? Là Đại tiểu thư em không muốn đi mà?"
"...... Quỷ hẹp hòi! Lần sau tôi mời chị đi ăn!"
"Phốc!"
"Này này! Chị cười cái gì, không cho phép!"
"Ha ha......"
"Đã nói không cho phép rồi, chị còn cười! Cười nữa tôi sẽ không bao giờ để ý đến chị luôn!"
"Ha ha ha......"
Giữa bầu trời đầy tuyết, ngày cuối cùng của năm 2006, cứ trôi qua như vậy.
Ngày trừ tịch(*) nào đó. Tiệm sách không mở bán. Đêm trừ tịch, sau khi ăn cơm thì đã đến 9 giờ tối. Mục Thu ra khỏi nhà xem pháo hoa.
(*) Bên mình gọi là giao thừa
Tuy rằng bên ngoài có tuyết rơi nhỏ, nhưng vẫn không thể ngăn cản hứng phấn của mọi người khi xem bắn pháo hoa. Lúc sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, bên ngoài cũng đã 'đùng đùng đùng' không ngừng.
Hơn 9 giờ tối, bầu trời tối đen tràn đầy pháo hoa màu sắc sặc sỡ. Trong nhà Mục Thu cũng có pháo hoa. Nhưng là do Mục ba ba đốt, rõ ràng bây giờ còn chưa phải lúc mà.
Nhưng Mục Thu còn chưa kịp ra khỏi cửa nhà mình, thì đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-me-ke-khong-de-dang/2012035/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.