Nam nhân kia bình lặng không một tia sinh khí, nhưng dường như đôi mắt đang khép hờ kia đang hướng đến nàng.
"Thanh Cơ, ngươi không sao chứ? Trả lời ta, xin ngươi đừng im lặng như vậy."
Tiêu Lâm ôm chặt người trong lòng, nàng cảm nhận hơi thở yếu ớt của hắn như ngọn đèn trước gió. Nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống, trái tim nàng như bị bóp nghẹt, nó đập thật nhanh, gấp gáp, dồn dập, những cảm xúc như bị rưới thêm nước sôi, vô cùng rối loạn.
"Tiêu Lâm, xin lỗi... " Thanh Cơ dồn hết tất cả sức lực hướng đến tai nàng , thanh âm trầm thấp tuyệt diệu này hệt như một lời tuyên thệ của cái chết.
"Đừng nhắm mắt, ta van ngươi. "
Nàng lập tức điều động linh lực, nhưng thương thế của nàng càng trở nên nặng hơn, máu lỏng đỏ ấm thấm vào y phục yêu mị như đóa bỉ ngạn khoe sắc.
Nhưng may mắn không mỉm cười với nàng, hơi thở của Thanh Cơ yếu dần rồi tắt lịm. Đôi mắt phượng dài kia khép hờ rồi nhắm hẳn, chỉ còn dáng hình mảnh khảnh nằm đó, nhưng chẳng còn Thanh Cơ nữa rồi.
"Không, xin đừng như vậy. " Ngay khoảnh khắc đó, dường như có gì đó bóp nghẹn trái tim nàng, khiến nàng không thể thở nổi, nàng không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy chân tay đau nhức, những cơ quan thần kinh bắt đầu căng cứng như những quả bóng hơi. Có thứ gì đó muốn xé toạc thân xác nàng để thoát ra ngoài. Rồi đến cuối cùng, tâm trí nàng như nổ đùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nu-phu-that-kho/2212255/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.