Chương 2: “Em làm gì có tai họa gì.”
Tần Tuế Minh chỉ cười mà không nói gì. Nếu Đường Vy không có ở đây, anh đã đi lấy dép cho Kỷ Lạc Cẩn rồi. Nhưng bà đang ngồi đó, làm vậy không quá thích hợp.
Anh đành quay đi, tiếp lời Đường Vy mà đùa rằng: “Cô nỡ đánh em ấy sao?”
“Đánh chứ.” Đường Vy nháy mắt một cái, cử chỉ này trên người bà trông rất tự nhiên. “Hồi nhỏ nó nghịch quá là cô đánh. Cô cũng không muốn, nhưng Tiểu Bảo đôi khi không đánh thì không chừa. Da nó lại mỏng, cô đánh vào tay hay mông vài cái là khóc ngay.”
Bà thở dài: “Khóc mà còn cứng đầu, không ra tiếng nhưng mặt thì nhăn nhó đáng thương lắm.”
“Lại nói xấu em gì nữa đây?”
Kỷ Lạc Cẩn lẩm bẩm bước tới, liền bị Đường Vy vẫy gọi lại.
“Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, gạch lạnh phải đi dép, đừng có chân đất.” Đường Vy kéo thẳng áo cho cậu, lại cười. “Con tự biết thân đấy, đang bàn cách đánh con đấy.”
Chữ “đánh” chạm vào tim Kỷ Lạc Cẩn, cậu ngẩng đầu trừng mắt với Tần Tuế Minh, chỉ thấy gương mặt anh đầy ẩn ý, xấu xa.
Kỷ Lạc Cẩn giơ nắm đấm dọa anh, liền bị Đường Vy mắng: “Tiểu Bảo!”
“Sao lại muốn đánh con?” Kỷ Lạc Cẩn dính lấy bà nũng nịu. “Dạo này con có làm gì đâu, chỉ là nuôi một con chó thôi mà?”
Cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng Đường Vy trong lòng cậu rất có địa vị. Từ nhỏ cậu đã được dạy không được làm mẹ tức giận. Cái gì cũng quên, nhưng câu này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2903975/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.