Chương 5: “Được không vậy, anh?”
Ngón tay Tần Tuế Minh lướt qua môi cậu, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, anh thản nhiên nói: “Thấy môi em dính bẩn, anh lau giúp.”
“Vậy sao?”
Kỷ Lạc Cẩn nghi ngờ đưa tay chạm môi, rồi quen miệng l**m nhẹ. Cậu lật gương chiếu hậu xuống, cúi sát kiểm tra kỹ.
Đã nửa đêm, ngoài đường không một bóng người, nhưng Kỷ Lạc Cẩn vẫn cực kỳ để ý ngoại hình, lo lắng hỏi: “Giờ còn không?”
Mặt cậu gần dính vào gương, Tần Tuế Minh kéo cậu ngồi lại, tay đè lên vai, gọi: “Kỷ Lạc Cẩn.”
Kỷ Lạc Cẩn hừ một tiếng: “Sao, em soi gương cũng làm anh khó chịu à?”
“Đừng l**m môi nữa.”
“Tại sao?” Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày, “Em cứ l**m.”
Tần Tuế Minh đánh vào điểm cậu quan tâm: “l**m nhiều môi sẽ khô, còn—”
Ngón tay anh chỉ vào khóe miệng cậu, dọa dẫm: “Nếu muốn vùng da này thâm đen như râu không cạo được, thì cứ l**m tiếp đi.”
“…”
“Còn l**m không?”
Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng Kỷ Lạc Cẩn phải ngước nhìn Tần Tuế Minh. Sống mũi cao của anh khi không cười toát ra vẻ xa cách, khiến cậu cảm thấy bị áp đảo.
Kỷ Lạc Cẩn đập tay anh ra, lẩm bẩm: “Biết rồi, em đi ngủ đây.”
Cậu mở cửa xe, vừa định xuống thì bị Tần Tuế Minh kéo lại.
“Làm gì nữa vậy!”
Tần Tuế Minh ra lệnh: “Về đổi avatar WeChat đi.”
Kỷ Lạc Cẩn có bộ avatar biểu tượng cảm xúc đủ loại, mỗi ngày tùy tâm trạng mà đổi. Hiện giờ đang dùng hình mặt giận dữ.
Kỷ Lạc Cẩn bực bội nhắc lại: “Biết rồi, biết rồi!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2903978/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.