Chương 5: “Được không vậy, anh?”
Ngón tay Tần Tuế Minh lướt qua môi cậu, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, anh thản nhiên nói: “Thấy môi em dính bẩn, anh lau giúp.”
“Vậy sao?”
Kỷ Lạc Cẩn nghi ngờ đưa tay chạm môi, rồi quen miệng l**m nhẹ. Cậu lật gương chiếu hậu xuống, cúi sát kiểm tra kỹ.
Đã nửa đêm, ngoài đường không một bóng người, nhưng Kỷ Lạc Cẩn vẫn cực kỳ để ý ngoại hình, lo lắng hỏi: “Giờ còn không?”
Mặt cậu gần dính vào gương, Tần Tuế Minh kéo cậu ngồi lại, tay đè lên vai, gọi: “Kỷ Lạc Cẩn.”
Kỷ Lạc Cẩn hừ một tiếng: “Sao, em soi gương cũng làm anh khó chịu à?”
“Đừng l**m môi nữa.”
“Tại sao?” Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày, “Em cứ l**m.”
Tần Tuế Minh đánh vào điểm cậu quan tâm: “l**m nhiều môi sẽ khô, còn—”
Ngón tay anh chỉ vào khóe miệng cậu, dọa dẫm: “Nếu muốn vùng da này thâm đen như râu không cạo được, thì cứ l**m tiếp đi.”
“…”
“Còn l**m không?”
Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng Kỷ Lạc Cẩn phải ngước nhìn Tần Tuế Minh. Sống mũi cao của anh khi không cười toát ra vẻ xa cách, khiến cậu cảm thấy bị áp đảo.
Kỷ Lạc Cẩn đập tay anh ra, lẩm bẩm: “Biết rồi, em đi ngủ đây.”
Cậu mở cửa xe, vừa định xuống thì bị Tần Tuế Minh kéo lại.
“Làm gì nữa vậy!”
Tần Tuế Minh ra lệnh: “Về đổi avatar WeChat đi.”
Kỷ Lạc Cẩn có bộ avatar biểu tượng cảm xúc đủ loại, mỗi ngày tùy tâm trạng mà đổi. Hiện giờ đang dùng hình mặt giận dữ.
Kỷ Lạc Cẩn bực bội nhắc lại: “Biết rồi, biết rồi!”
Lần này Tần Tuế Minh không ngăn cậu. Anh để ý Kỷ Lạc Cẩn không đi giày đúng cách, mà xỏ như dép, nhìn kỹ thì nhận ra đôi này mới mua.
Kỷ Lạc Cẩn ít khi mua giày mới, vì bất kể giày thoải mái cỡ nào, đều phải chà chân cậu rớm máu vài ngày mới vừa.
Cậu sợ đau nên hiếm khi đổi giày, nhưng giày là đồ tiêu hao, mỗi lần rách phải miễn cưỡng làm hòa với đôi mới.
*
Người vô lo ngủ ngon, người khác chỉ cần tám tiếng là đủ, Kỷ Lạc Cẩn phải ngủ mười tiếng.
Tối qua thức khuya, sáng mười giờ phòng cậu vẫn im ắng.
Kỷ Vịnh Trạch về nhà lấy đồ, thấy dì Vương dưới bếp, chỉ vào bữa sáng chưa động tới hỏi: “Cẩn Bảo chưa dậy à?”
“Chưa.” Dì Vương đáp, “Tối qua nghe nói thức khuya, chắc trưa mới dậy.”
Kỷ Vịnh Trạch gật đầu, đưa túi đồ cho bà: “Khi nó dậy đưa giúp con, nói là Tuế Minh nhờ mang tới.”
Dì Vương nhịn không được cười: “Hai anh em kỳ lạ thật, gặp nhau như nước với lửa, vắng mặt gọi Cẩn Bảo, có mặt thì phải gọi đủ cả họ tên.”
“Dạ.” Kỷ Vịnh Trạch ngượng ngùng, “Đừng cho nó biết, nó sẽ cười con.”
“Hai anh em thật giống nhau.” Dì Vương tiếp tục, “Mỗi lần tiễn con ở sân bay về, Cẩn Bảo khóc thút thít trong phòng, hỏi có nhớ không thì bảo ‘ai thèm nhớ’.”
Bà bắt chước giọng cậu y hệt: “Thực ra nó không nỡ nhìn con đi, chỉ là miệng cứng như đá.”
Kỷ Vịnh Trạch lẩm bẩm: “… Vậy sao?”
Xúc động nhưng cũng thấy nắm được điểm yếu em trai, Kỷ Vịnh Trạch không vội đi nữa, mà hướng lên phòng Kỷ Lạc Cẩn.
Vừa lên cầu thang đã thấy con chó Pug lao tới, cắn vào ống quần kéo đi.
“…”
Kỷ Vịnh Trạch đã nghe về con chó này, do Kỷ Lạc Cẩn mang về. Nhà họ không thích nuôi thú cưng, vừa phiền vừa ồn.
Nhưng đã mang về thì không ai bắt trả, nuôi chó cũng chẳng tốn kém gì, chỉ là Đường Vy dặn “đây là chó của con, con tự chịu trách nhiệm”.
Nhìn con chó đang gặm giày mình, Kỷ Vịnh Trạch khá ngạc nhiên. Kỷ Lạc Cẩn từng nuôi rùa còn chết, giờ lại chăm chó bóng mượt.
Sợ dẫm phải con chó có vẻ không thông minh này, Kỷ Vịnh Trạch bước như tránh mìn.
Tới cửa phòng, con chó ngồi phịch xuống, sủa gấp gáp. Kỷ Vịnh Trạch không hiểu ngôn ngữ chó, nhưng đoán là nó đòi mở cửa.
Kỷ Lạc Cẩn không khóa cửa khi ngủ, vừa mở, con chó lao vào.
Chân ngắn nhưng giường Kỷ Lạc Cẩn thấp, Mỹ Mỹ nhảy phóc lên, chui vào chăn l**m tay cậu.
Kỷ Lạc Cẩn giật mình bật dậy. Tim đập thình thịch, một lúc mới bình tĩnh bắt thủ phạm ra.
“Nuôi chó sao không ngủ chung?” Kỷ Vịnh Trạch chống cửa, mãn nguyện xem em trai hốt hoảng, “Để anh phải thả nó vào.”
Kỷ Lạc Cẩn nghiến răng, chộp thứ gần nhất ném tới: “Kỷ Vịnh Trạch anh có bệnh hả?!”
“Tỉnh rồi à?” Kỷ Vịnh Trạch sảng khoái bỏ đi, ném túi đồ cho cậu, “Tuế Minh gửi, dậy rồi xuống ăn sáng, anh đến công ty.”
“Cạch—”
Tiếng đóng cửa khá nhẹ, Kỷ Lạc Cẩn còn đang chửi thầm, bắt Mỹ Mỹ xuống đất.
Cậu hung dữ với người nhưng dịu dàng với chó.
Cúi xuống dùng ngón tay chọt trán nó, mỗi cái mạnh hơn, dọa: “Lần sau đánh thức tao, nhịn đói một ngày.”
Đêm đầu tiên, Kỷ Lạc Cẩn ngủ chung với nó, chưa kịp ngủ đã nghe tiếng ngáy như ông chú trung niên.
Bị tra tấn cả đêm, sáng hôm sau cậu dọn ngay phòng bên cạnh cho nó.
Vừa đứng dậy, Mỹ Mỹ đã sủa đòi đi dạo.
“Biết rồi! Biết rồi!” Kỷ Lạc Cẩn bực bội, vội đến mức đi nhầm dép, “Đi ngay đây.”
Dây dắt mới mua màu hồng nữ tính, Kỷ Lạc Cẩn đeo vào cổ Mỹ Mỹ, thấy rất hợp.
Cậu ôm nó chạy vội xuống lầu.
Tần Tuế Minh tối hôm đó lại đến, bận đến tận tám giờ mới rảnh. Đến nơi chỉ thấy một cô giúp việc không quen đang lau nhà.
“Lạc Lạc đâu?”
Cô giúp việc chỉ lên lầu: “Trong phòng.”
Tần Tuế Minh gật đầu cảm ơn, lên lầu mà không nghe tiếng chó sủa quen thuộc.
Bình thường cách mười mét nó đã sủa inh ỏi, hôm nay lại im lặng.
Nhưng nghe được giọng Kỷ Lạc Cẩn đang chửi rủa, dù tường và cửa cách âm tốt, tiếng cậu vẫn vọng ra.
“Q đâu? Q của mày đâu! Q lệch tới Siberia luôn rồi!”
“Chơi Leesin hay mày là Leesin, chơi như mù mắt vậy!”
Nghe là biết đang chơi game, bình thường Kỷ Lạc Cẩn chơi giải trí, hiếm khi tức đến thế.
Tần Tuế Minh mở cửa hỏi: “Trận thăng hạng à?”
Không ai đáp, vì Kỷ Lạc Cẩn đang dán mắt vào màn hình, bận đến mức không động vào đĩa hoa quả cắt sẵn.
Đến khi màn hình đen, cậu mới đáp: “Dạ.” Nghiến răng nói: “Cố Sâm Mộc lên Master rồi, em vẫn Diamond I không lên nổi.”
Tần Tuế Minh kéo ghế ngồi cạnh, biết Kỷ Lạc Cẩn không nghiện game, chỉ là hiếu thắng, không chấp nhận ai hơn mình.
Anh không làm phiền, chỉ nói khi màn hình chuyển đen. Kỷ Lạc Cẩn chơi AD, meta này yếu thế, bị Talon từ bụi rậm lao ra chạm nhẹ đã bay màu.
“Tao…”
Định chửi thề, bị Tần Tuế Minh nhét dâu tây vào miệng, cảnh cáo: “Không được chửi bậy.”
Thời gian hồi sinh lâu, Kỷ Lạc Cẩn phản đối: “Sao không cho chửi, anh quản nhiều thế.”
“Khó nghe.” Tần Tuế Minh nói, “Bớt lại.”
Anh thấy túi đồ quen thuộc trên bàn, dây buộc còn nguyên. “Em chưa mở đồ anh gửi à?”
Kỷ Lạc Cẩn chợt nhớ: “Quên mất, chắc dì giúp việc để đấy.”
Tần Tuế Minh nói: “Trong đó là thuốc mỡ, em biết chân mình dễ phồng rộp, đi giày mới không dán băng dán à?”
Màn hình sáng lại, Kỷ Lạc Cẩn ậm ừ qua quýt, nghe Tần Tuế Minh lải nhải bên tai. Baron sắp ra rồi!!!
Tay vẫn lướt trên bàn phím cơ, chân phải đưa lên đặt lên đùi Tần Tuế Minh: “Phiền quá, anh bôi giúp em đi.”
Sợ anh từ chối, cậu đá dép ra, bàn chân trắng mảnh đạp mấy cái lên đùi anh: “Nhanh lên nhanh lên!”
Ống quần tuột xuống, để lộ mắt cá chân thon nhỏ, khiến người ta nghĩ nên đeo thứ gì đó lên cho đẹp.
Thấy Tần Tuế Minh không phản ứng, vừa ping bản đồ vừa thúc giục: “Được không vậy, anh?”
Mỗi lần Kỷ Lạc Cẩn gọi “anh”, hoặc là qua loa cho xong chuyện, hoặc là có việc gì đó cần nhờ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.