Chương 19: "Kỷ Lạc Cẩn, lại đây"
Phó Dĩnh cầm chiếc túi xách nhỏ bước ra, đảo mắt nhìn quanh mới thấy Kỷ Lạc Cẩn đang co ro dưới gốc đèn đường như cây nấm.
Cô bật cười, chợt hiểu vì sao Tần Tuế Minh lại thích cậu bé này đến thế.
Kỷ Lạc Cẩn thu mình bên vệ đường, cúi gằm mặt, da cổ trắng đến phát sáng. Nghe tiếng động, đôi tai cậu khẽ rung, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Người đẹp dù nam hay nữ đều dễ chiếm cảm tình, vẻ mặt tội nghiệp của Kỷ Lạc Cẩn khiến lòng người không khỏi xót xa.
Phó Dĩnh bước tới hỏi: "Em không muốn về nhà à?"
Kỷ Lạc Cẩn do dự gật đầu: "Dạ… không muốn lắm."
"Vậy chị chở em đi dạo một vòng nhé?" Phó Dĩnh vuốt mái tóc xoăn, bấm chìa khóa mở khóa xe, cười nói: "Dù sao chị cũng rảnh."
Đứng giữa trời lạnh không phải cách hay, lại sợ Tần Tuế Minh đột ngột xuất hiện, Kỷ Lạc Cẩn đành chậm rãi đứng lên, đôi tai đã đỏ ửng vì lạnh.
"Được… được không ạ?"
Phó Dĩnh mỉm cười: "Tất nhiên rồi, chị đã nói là rảnh mà."
Nội thất xe cô khác hẳn xe Tần Tuế Minh – sắc đỏ rực rỡ, vài món đồ trang trí tinh xảo gắn ở cửa gió, hương thơm ngọt ngào tỏa khắp khoang xe.
Hơi ấm tỏa ra khiến Kỷ Lạc Cẩn đỡ co ro. Cậu sợ lạnh nhưng ghét mặc đồ giữ nhiệt, thường phải có người nhắc mới chịu mặc.
Ngồi trong chiếc xe thể thao đắt tiền, Kỷ Lạc Cẩn bi quan nghĩ mình thật đáng thương, lang thang vô gia cư, đến nhà cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2903992/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.