Chương 23: “Sao anh tốt thế!”
“Đáng yêu sao?”
Tần Tuế Minh là người kiểm soát cảm xúc cực tốt, nhưng giờ nụ cười vốn đã nhạt trên mặt anh biến mất. Ánh mắt anh thoáng liếc về phía Kỷ Lạc Cẩn, bình thản nói: “Tôi không thấy cậu ấy đáng yêu chút nào.”
“Vậy sao?” Phó Dĩnh che miệng cười khẽ, “Nhưng tôi thấy cậu ấy trước mặt tôi khá đáng yêu mà.”
“Chắc vì Cẩn Bảo thích ỷ lại vào sự chiều chuộng.”
Tần Tuế Minh chỉ nói một nửa, nhưng Phó Dĩnh hiểu ngay ý còn lại – ý nói Kỷ Lạc Cẩn không thân với cô nên mới giả ngoan trước mặt cô.
Phó Dĩnh cười xinh đẹp nhưng giả tạo, uống ngụm rượu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi tưởng cậu ấy khá thích tôi, mỗi lần nói chuyện với tôi đều đỏ mặt.”
“Nó rất thích cậu thật.” Kỷ Vịnh Trạch thần kinh thô, không nhận ra sóng ngầm giữa họ, “Lạc Cẩn là đứa trọng ngoại hình, ăn cái gì cũng phải đẹp mắt. Hồi nhỏ ai xấu bế là khóc, Tuế Minh bế thì cười.”
“Tôi nhớ ngày đầu đi mẫu giáo, cả nhà lo lắng sợ nó không quen, ai ngờ cô giáo nói tên vô tâm này chẳng rơi nổi giọt nước mắt.” Kỷ Vịnh Trạch kể chuyện xấu em trai không ngại, “Tan học cả nhà đi đón, kết quả nó dắt theo một bé gái xinh xắn, đến giờ tôi vẫn nhớ bé đó mặc váy công chúa màu hồng.”
Vừa nhớ lại, Kỷ Vịnh Trạch vừa cười đến đau bụng. Anh kéo Tần Tuế Minh: “Lúc đó tụi tôi sợ nó bắt nạt bé gái, nhưng Tuế Minh khôn hơn…”
Lúc đó Tần Tuế Minh ngồi xổm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2903996/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.