🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 33 "Đây là cái giá phải trả vì anh tốt với em sao?"

Thể chất Kỷ Lạc Cẩn vốn không tốt, có lẽ do di chứng của thuốc, cũng có thể vì đêm qua bị dằn vặt quá độ.

Trước đây mỗi khi giao mùa, cậu đều ốm sốt. Nhưng nửa năm nay Tần Tuế Minh luôn giám sát cậu mặc đủ ấm. Hắn hiểu rõ cơ thể yếu ớt cùng thói kén ăn của cậu, đã mời một cô giúp việc rất giỏi nấu các món thuốc bổ dưỡng.

Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ đó, dạo này cậu chưa từng đổ bệnh.

Khi mũi nghẹt đặc, đầu óc quay cuồng, Kỷ Lạc Cẩn cảm thấy lạ lẫm. Tần Tuế Minh đã tắm rửa cho cậu, trên người không còn cảm giác nhớp nháp, chỉ có điều bộ quần áo đang mặc hơi kỳ lạ.

Đó không phải đồ của cậu, mà là áo sơ mi của Tần Tuế Minh, vẫn vương chút hương nước hoa nam tính đã gần như tan hết.

Những cảm giác còn vương vấn trong cơ thể khiến cậu không thể làm ngơ, Kỷ Lạc Cẩn hoàn toàn không thể quên được chuyện đã xảy ra đêm qua. Khi bế tắc hay bất lực, cậu luôn thích khóc trong chăn, thói quen từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi.

Muốn kẹo thì khóc to, nhưng khi thực sự đau lòng lại không muốn người khác phát hiện, nên chỉ khẽ r*n r*, giấu hết âm thanh trong chăn.

Tiếng mở cửa và bước chân vang lên rõ ràng dù tai cậu đang ù đi. Bình thường chẳng có sức lực, nhưng hôm nay cậu lại dùng hết sức kéo chặt mép chăn.

Dù vậy vẫn vô dụng, cậu bị người kia ôm chặt, Tần Tuế Minh liên tục thì thầm "xin lỗi" bên tai.

Kỷ Lạc Cẩn không chịu ôm lại, hai tay buông thõng, tiếng nức nở ngày càng tội nghiệp, vừa đau khổ vừa mắng: "Tần Tuế Minh đúng là đồ khốn nạn! Sao anh không đưa em đến bệnh viện? Rõ ràng anh có thể đưa em đi mà!"

Nước mắt cậu nóng hổi, lâu rồi Kỷ Lạc Cẩn mới khóc dữ dội như thế, khiến trái tim Tần Tuế Minh tan nát, đến mức không dám ghì chặt khi cậu giãy giụa.

"Chát!"

Cái tát của Kỷ Lạc Cẩn dùng hết sức lực, cậu khóc đến đau cả tim, một cú đánh xuống, lòng bàn tay cũng rát bỏng.

Vừa khóc cậu vừa tiếp tục chửi: "Anh biến đi được không? Anh không phải rất giỏi dùng lời ngon ngọt lừa em sao? Giờ anh không thể bịa ra cái cớ gì à? Kiểu như thuốc này đến bệnh viện cũng vô dụng…"

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi." Tần Tuế Minh lặp lại lời xin lỗi, không biết phải làm sao cho phải. Hắn hoàn toàn có thể bịa cớ, nhưng không muốn.

Nếu người khác tát hắn, có lẽ Tần Tuế Minh sẽ nghĩ cách trả thù đến chết, nhưng đó lại là Kỷ Lạc Cẩn. Hắn không cảm thấy chút nhục nhã nào, cổ họng lăn một cái, má đỏ ửng nhưng vẫn nắm lấy bàn tay cậu hôn lên: "Anh xin lỗi, có đau không?"

"Anh b**n th** à!" Kỷ Lạc Cẩn giật tay lại, nước mắt làm mờ tầm nhìn, gào lên không hiểu nổi: "Giờ anh còn hôn em làm gì? Cấm hôn nữa!"

"Không hôn nữa."

Tần Tuế Minh buông tay cậu ra, tiếp tục ôm chặt, không nói gì, chỉ ôm thôi.

Giờ nói gì cũng vô nghĩa, vì đó là lựa chọn của hắn. Không chỉ vậy, hắn còn khiến Kỷ Lạc Cẩn rơi vào tình thế khó xử.

Hắn biết rõ mình đang làm gì. Tần Tuế Minh đang ép Kỷ Lạc Cẩn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, buộc phải đối diện và nhìn thẳng vào sự thật.

Yêu mà không được khiến người ta trở nên cứng đầu. Trong vô số phương pháp, Tần Tuế Minh đã chọn cách cực đoan nhất. Nhưng dù có lặp lại, hắn vẫn sẽ chứng nào tật nấy.

Kỷ Lạc Cẩn cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng Tần Tuế Minh là thủ phạm khiến cậu thành ra như thế này, vậy mà cậu vẫn phải ôm hắn mà khóc.

Ban đầu còn chống cự đôi chút, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác, chỉ biết chôn mặt vào lòng hắn khóc tức tưởi.

Cậu đau khổ không chỉ vì niềm tin vào Tần Tuế Minh sụp đổ, mà còn vì sự dao động của chính mình. Kỷ Lạc Cẩn tức giận, rất tức giận, nhưng dù giận đến mấy cũng chỉ có thể tát hắn một cái.

Cậu nghĩ mình nên cứng rắn hơn, hung dữ hơn, nói với Tần Tuế Minh "cút khỏi thế giới của em", nhưng khi mở miệng, toàn là tiếng nấc nghẹn ngào.

Họ quá thân thiết, quá gần gũi. Kỷ Lạc Cẩn vốn vô tâm, nhưng Tần Tuế Minh đã ở bên cậu suốt bao năm, dù vô tâm đến đâu thì hắn vẫn là một tồn tại vô cùng quan trọng trong lòng cậu.

Cậu không phải một người độc lập. Ở nơi đất khách quê người này, cậu càng thêm sụp đổ, mà sụp đổ rồi vẫn chỉ có thể dựa vào Tần Tuế Minh.

Chính sự dao động bất lực ấy mới khiến người ta tuyệt vọng.

"Anh xin lỗi." Tần Tuế Minh quỳ xuống, lau nước mắt cho cậu, "Em có thể tiếp tục mắng anh, cũng có thể đánh anh, đừng khóc nữa được không?"

Kỷ Lạc Cẩn dùng mu bàn tay xoa nước mắt, giọng nói nặng trĩu: "Em muốn chia tay… em muốn chia tay."

"…"

"Không được."

Một lúc sau, Tần Tuế Minh nói thêm: "Không thể chia tay."

Hắn nắm lấy tay Kỷ Lạc Cẩn, đưa lên mặt mình: "Em đánh anh đi, đánh đi? Một cái chưa đủ, muốn đánh thêm không…?"

"Biến đi…!" Kỷ Lạc Cẩn gầm lên, "Ai thèm đánh anh!"

Nước mắt cậu cuối cùng cũng ngừng rơi, khóc đến mức sụt sịt. Tần Tuế Minh dùng tay áo lau nước mũi cho cậu: "Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Em có bị cảm không, đầu có choáng không? Anh bảo trợ lý đi mua thuốc."

Vừa lấy điện thoại ra, Kỷ Lạc Cẩn đã vô lý đập rơi xuống đất. Màn hình vỡ một đường rõ to.

Cậu đỏ mắt giận dữ, nói những lời vô nghĩa chỉ để trút giận: "Em không cần trợ lý của anh đi mua! Anh phải tự đi! Đi bộ đấy!"

Yêu cầu vô lý, nhưng Tần Tuế Minh không chút do dự xoa đầu cậu rồi quay đi: "Được, anh đi mua cho em."

Khi Tần Tuế Minh rời đi, căn phòng trống vắng. Kỷ Lạc Cẩn cuộn tròn trong chăn, toàn thân đau nhức vì vận động quá sức.

Cậu kéo chăn che kín cằm và mũi, nằm im một lúc rồi nước mắt lại ứa ra.

Nhưng lần này Kỷ Lạc Cẩn nhịn được, cậu tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn.

Nằm thẫn thờ, cậu chợt nhớ đến Lã Dã. Anh ta cũng từng tỏ tình, nhưng đã bị Tần Tuế Minh xử lý gọn ghẽ.

Cùng là yêu cậu, nhưng cách biểu đạt và mức độ chấp nhận hoàn toàn khác. Lâu Dã sau khi bị cự tuyệt đã tự động lùi về phạm vi an toàn của tình bạn.

Còn Tần Tuế Minh thì kiên định, hắn nhất định phải ở bên Kỷ Lạc Cẩn, dùng mọi thủ đoạn nếu cần.

Kỷ Lạc Cẩn trở mình, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cậu chưa từng hỏi Tần Tuế Minh đã yêu mình bao lâu.

Bao lâu? Đã bao lâu rồi?

Và tình cảm của Tần Tuế Minh khác với Lã Dã, có lẽ vì mối quan hệ giữa họ quá đặc biệt, không phải người thân nhưng thân thiết hơn cả người thân.

Khi Tần Tuế Minh tỏ tình, ngoài shock ra, Kỷ Lạc Cẩn không cảm thấy ghê tởm như với Lâu Dã, mà là cảm giác trái đạo đức.

Lật qua lật lại suốt 30 phút, Kỷ Lạc Cẩn vẫn không ngủ được, mà Tần Tuế Minh cũng chưa về.

Cậu nhắm mắt, thì thầm: "Em có lo cho anh đâu."

Nằm thêm 10 phút, cậu vật lộn ngồi dậy, đi dép ra cửa sổ. Cảnh tượng bên ngoài khiến cậu sững sờ.

Là người phương Nam, Kỷ Lạc Cẩn chưa từng thấy mùa đông phương Bắc. Trận tuyết lớn nhất cậu từng thấy là năm 2008, nhưng vẫn không thể so với hiện tại.

Mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày. Dù có đội ngũ công nhân quét dọn chuyên trách, nhưng tuyết rơi quá nhiều, vừa dọn xong đã lại phủ lên một lớp mỏng.

Đường phố vắng tanh. Kỷ Lạc Cẩn đứng bên cửa sổ năm phút chỉ thấy một người đi qua.

Thời tiết thế này, Tần Tuế Minh đi đâu mua thuốc?

Kỷ Lạc Cẩn chợt hối hận, định quay ra tìm thì cửa phòng mở ra.

Tần Tuế Minh bước vào, mang theo hơi lạnh tràn vào phòng. Vai và áo anh còn đọng những bông tuyết chưa tan, đôi giày ướt sũng.

Ngón tay đỏ ửng vì lạnh xách túi thuốc, anh bước tới, không đề cập gì đến thời tiết khắc nghiệt bên ngoài.

"Đứng nhìn ra ngoài chờ anh à?"

"Không phải!" Kỷ Lạc Cẩn vội quay đi phủ nhận, giọng nghẹn ngào: "Em chỉ xem thuốc đã về chưa, đầu đau lắm."

Vốn ghét mùi thuốc từ nhỏ, trừ khi bắt buộc, Kỷ Lạc Cẩn luôn uống thuốc một cách miễn cưỡng.

Nhất là loại thuốc bột đắng ngắt, cậu phải bịt mũi chia ba bốn ngụm mới uống hết. Nhưng hôm nay khác, cậu cầm ly giấy đựng thuốc Tần Tuế Minh vừa pha, uống trong im lặng, chỉ nhíu mày khi vị đắng tràn ngập.

Vừa đặt ly xuống, Tần Tuế Minh bất ngờ đến bên, đặt vào miệng cậu một viên kẹo.

Kỷ Lạc Cẩn vô thức cắn lấy, vị đắng nhanh chóng tan biến.

Ngọt, mùi dâu.

Cậu biết nước mình uống có vấn đề, không rõ Tần Tuế Minh xử lý thế nào, chỉ biết hợp đồng kia đã hỏng.
Khi trốn trong phòng suite, cậu thấy kẻ kia bị cha dẫn đến xin lỗi. Mặt mày bầm dập, nhưng giọng Tần Tuế Minh vẫn lạnh băng.

Sự việc đã giải quyết xong, Tần Tuế Minh vẫn không đưa cậu về nước. Anh đưa Kỷ Lạc Cẩn đến biệt thự nhỏ chỉ có hai người, ngay cả bữa ăn cũng tự tay anh nấu.

Bầu không khí giữa họ ngột ngạt. Kỷ Lạc Cẩn không muốn nói chuyện, mỗi ngày không quá mười câu. Bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng cậu đầy lo lắng.

Cậu sợ Tần Tuế Minh đã b**n th** hoàn toàn, sẽ nhốt mình như trong tiểu thuyết. Nhưng anh không làm gì, thậm chí không hôn cậu.

Dường như Tần Tuế Minh chỉ muốn được yên tĩnh bên cậu vài ngày.

Mãi một tuần sau, anh mới lần đầu vào phòng Kỷ Lạc Cẩn. Dưới ánh mắt cảnh giác, Tần Tuế Minh quỳ một gối, nắm lấy chân cậu.

Anh kéo lại, đặt bàn chân cậu lên đầu gối mình. Mở hộp nhỏ lấy ra sợi lắc chân mảnh mai đính kim cương, đeo vào mắt cá chân cậu.

"Vòng tay anh vứt rồi, đền em sợi lắc chân nhé?"

"Đắt hơn cái vòng đó."

Kỷ Lạc Cẩn cúi mắt nhìn sợi xích chân lấp lánh trên mắt cá, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đã dằn vặt cậu suốt mấy ngày qua: "Tần Tuế Minh…" Cậu ngập ngừng một chút, rồi đổi cách xưng hô: "Anh…"

Cậu hỏi một câu không đầu không cuối: "Đây là cái giá phải trả vì anh đối tốt với em sao?"

"Không phải." Tần Tuế Minh phủ nhận, "Là do anh tham lam."

Đối tốt với Kỷ Lạc Cẩn vốn dĩ là xuất phát từ tấm lòng của anh, không mong cầu gì đáp trả. Chỉ là anh quá tham lam, mới tạo nên cục diện này. Kỷ Lạc Cẩn không hề sai, tất cả đều là lỗi của anh.

Tần Tuế Minh nghĩ: Phải đối xử tốt hơn nữa với cậu ấy, yêu thương cậu ấy nhiều hơn nữa. Nếu những hy sinh này có thể chuộc lại hậu quả, có thể khiến Kỷ Lạc Cẩn lại vô lo vô nghĩ như xưa…

Con người ai cũng có chấp niệm và d*c v*ng, Tần Tuế Minh nguyện ý trả giá.

Softcorejiejie’s note:
Hời ơi, đảng sủng thụ như tui còn thấy Tần Tuế Minh thảm
Không vội không vội, sau này còn đáng thương hơn

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.