Chương 35: Khóc cũng phải hỏi người khác làm sao
Tần Tuế Minh biết Kỷ Lạc Cẩn đã chuyển đi, nhưng anh vẫn ở lại nhà Trần Bác Đào. Chiếc gạt tàn trên bàn trà chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh, Tần Tuế Minh nhìn thấy những chiếc bánh ngọt xinh xắn trong tủ kính. Cửa hàng mới mở không lâu, lần đầu Kỷ Lạc Cẩn xem video về nó đã buột miệng nói: "Muốn ăn."
Anh xếp hàng mua được chiếc bánh cuối cùng. Tần Tuế Minh lái xe đến nhà Kỷ Lạc Cẩn, chỉ đơn giản muốn mang bánh đến rồi đi.
Vừa đỗ xe, anh thấy Kỷ Vịnh Trạch cầm điện thoại lao ra từ cửa.
"Chuyện gì vậy?" Tần Tuế Minh linh cảm chuyện không ổn, nắm lấy cánh tay anh ta hỏi, "Cẩn Bảo đâu?"
Kỷ Vịnh Trạch thở gấp, vừa mới dỗ xong Đường Vy đừng đi theo, giờ đang vội tìm người. Anh vừa mở cửa xe leo lên, vừa ném ra một câu: "Nó bị lạc trên núi!"
"Tôi đi cùng cậu" Sắc mặt Tần Tuế Minh đóng băng, không suy nghĩ nhiều liền theo lên xe, "Mất tích bao lâu rồi? Một mình trên núi?!"
Kỷ Vịnh Trạch đạp ga mạnh, mím môi xoay vô-lăng: "Nó nói quên đồ nên quay lại lấy. Bạn nó đợi hơn 20 phút không thấy, đi tìm cũng không thấy."
"Mấy người xuống núi báo cảnh sát, số còn lại định ở lại tìm, nhưng trời tối quá, ngọn núi này dễ lạc, cảnh sát và lính cứu hỏa đều bảo họ xuống."
Ngón tay Tần Tuế Minh trắng bệch. Kỷ Lạc Cẩn một mình kẹt trên núi, cậu vốn nhát gan, đêm nào cũng không dám ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904008/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.