Chương 36: Vẻ mặt đáng thương
Vết thương trên chân Tần Tuế Minh rất sâu, lại bị ngâm trong mưa xối xả suốt thời gian dài. Máu tuy đã cầm nhưng vùng xung quanh vết thương đã bắt đầu mưng mủ, nếu không xử lý kịp thời có nguy cơ hoại tử.
Anh còn cõng Kỷ Lạc Cẩn từ trên núi xuống, cảm giác đau ở bắp chân đã tê liệt từ lâu. Tần Tuế Minh biết mình bị thương, cũng biết tình hình đã an toàn, nhưng vẫn không yên tâm giao Kỷ Lạc Cẩn cho người khác.
Sau khi tìm lại được thứ đã mất, trong lòng anh trào dâng một nỗi hoảng loạn kỳ lạ. Chỉ với những người và thứ quý giá nhất, người ta mới có cảm giác này, một cảm xúc xa lạ với Tần Tuế Minh.
Kỷ Vịnh Trạch đang đứng xa xa cảm ơn mọi người. Bên cạnh là một lều trú mưa tạm thời, che chắn khỏi gió mưa bên ngoài. Tần Tuế Minh ngồi trên chiếc ghế nhựa, nhân viên y tế đang xử lý vết thương trên chân anh.
May mắn không chạm đến động mạch, nhưng vết rách quá lớn lại bị ngâm mưa lâu, quá trình rửa vết thương và sát trùng sẽ rất đau, đặc biệt là khi xử lý phần mủ.
Tần Tuế Minh vốn không sợ đau, anh chỉ siết chặt tay Kỷ Lạc Cẩn, lông mày hơi nhíu lại vì đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.
"Đừng nhìn nữa."
Khi vết thương được xử lý một nửa, Tần Tuế Minh nhân lúc nghỉ giữa chừng, dùng lực kéo Kỷ Lạc Cẩn ngồi lên chiếc ghế trước mặt, rồi đưa tay che mắt cậu.
"Vết thương trông hơi ghê."
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904009/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.