🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 44: Biếu không

Thời tiết dần ấm lên, sau mùa mưa ẩm ướt trời nắng đẹp đến chói chang.

Kỷ Lạc Cẩn cởi bỏ áo hoodie, khoác lên mình chiếc áo phông đen giản dị khiến làn da càng thêm nổi bật giữa đám đông. Ánh nắng gắt khiến cậu lấy sách giáo khoa che mặt.

Nếu không ngại xấu hổ, cậu đã học các bạn nữ che ô rồi.

Đứng trước cổng trường tìm xe, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc siêu xe màu sắc bắt mắt đỗ bên đường.

Cậu che mặt kỹ hơn rồi mở cửa bước lên.

Cố Sâm Mộc quay lại ngạc nhiên: "Sao cậu biết đây là xe mới của tôi?"

Kỷ Lạc Cẩn nhăn mặt: "Bình thường cậu lòe loẹt như thế, nhìn cái là biết ngay."

"Không thấy ngầu à?"

"Không bằng tôi."

Điều hòa trong xe mát lạnh, thoạt đầu dễ chịu nhưng lâu lại thấy rét. Kỷ Lạc Cẩn ôm cánh tay run rẩy: "Cậu chỉnh nhiệt độ cao lên chút đi, nếu là Tần…"

Nếu là Tần Tuế Minh, anh đã không để lạnh thế, còn chỉnh cánh gió lên trên cho cậu.

"Thế này mà cũng lạnh?"

Cố Sâm Mộc khó hiểu nhưng vẫn tăng nhiệt độ.

Hôm nay Kỷ Lạc Cẩn chỉ có tiết buổi sáng. Trường Sâm Mộc ở ngay bên cạnh, cả hai rảnh buổi chiều nên hẹn nhau ăn trưa.

"Lâu rồi không gặp." Sâm Mộc đỗ xe lên lầu, "Dạo này bận gì thế?"

Kỷ Lạc Cẩn bước lên bậc thang, lưỡi l**m môi không tự nhiên. Bận gì? Bận yêu đương với Tần Tuế Minh.

Càng chột dạ, cậu càng cứng họng: "Cậu quản làm gì? Đằng nào cũng không rảnh như cậu."

Nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Hoa, nhân viên toàn những cô gái mặc sườn xám thanh lịch.

Hai người theo hướng dẫn vào phòng riêng. Sâm Mộc đã đặt trước các món cầu kỳ, giờ thêm vài món nữa.

"Chiều làm gì? Bọn Trần Duệ cũng rảnh, rủ lên sân bida tầng thượng Trung tâm Quốc Tế." Sâm Mộc vắt chân chữ ngũ chơi điện thoại.

"Không đi." Kỷ Lạc Cẩn khước từ không ngước mặt, "Chiều tôi phải tìm Tần Tuế Minh."

"Lại tìm anh Tần?" Sâm Mộc lẩm bẩm, "Giờ cậu nghe lời anh ấy thật đấy."

Dạo này hắn khó lòng mời được Kỷ Lạc Cẩn đi chơi, dù có đi cũng chỉ ăn xong là về, lúc nào cũng viện cớ này.

Trước đây bọn họ thân thiết nhưng đâu đến mức dính nhau thế?

Sâm Mộc nghi ngờ: "Cậu lừa tôi đúng không? Giờ cậu thành con ruột của Tần Tuế Minh rồi à, làm gì cũng phải ở bên anh ấy?"

"Cút!" Kỷ Lạc Cẩn giận dữ, "Tôi mách anh ấy bây giờ!"

"…"

Sâm Mộc vội vàng xoa dịu: "Đùa tí mà, đừng để bụng."

Khi đồ ăn lên, Kỷ Lạc Cẩn cầm đũa suy nghĩ, càng nghĩ càng nhíu mày. Câu nói bâng quơ của Sâm Mộc khiến cậu chợt nhận ra, sao mình lại nghe lời Tần Tuế Minh thế?

Dạo này cậu đã ngoan ngoãn, giờ đến lượt Tần Tuế Minh phải nghe lời cậu mới công bằng. Kỷ Lạc Cẩn giật mình nhận ra mình đang bị anh kiểm soát, đây là dấu hiệu không tốt!

Cậu dừng đũa, đá Sâm Mộc dưới gầm bàn, đột ngột đổi ý: "Chiều tôi không đi tìm Tần Tuế Minh nữa, đi chơi bida với các cậu."

Tính hay thay đổi của cậu mọi người đã quen. Sâm Mộc tặc lưỡi gật đầu.

Sân bida cách xa khu ăn trưa. Điện thoại Kỷ Lạc Cẩn nhận vài tin nhắn:

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Vẫn chưa ăn xong?

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Để anh qua đón?

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Ở đâu?

Kỷ Lạc Cẩn vô thức gõ vài chữ rồi dừng lại. Cậu úp điện thoại, hừ một tiếng.

Không được, phải lạnh lùng với Tần Tuế Minh một chút.

Chưa đầy năm giây, chuông reo. Cậu cố ý để nó đổ chuông mười mấy giây, bị Sâm Mộc thúc giục mới chịu nghe.

Giọng điệu cố tình không hài lòng: Làm gì?"

"Gõ nửa ngày không trả lời?"

"…" Kỷ Lạc Cẩn không ngờ bị bắt quả tang, lẩm bẩm chửi WeChat rác rưởi.

Nghe tiếng chửi thầm, Tần Tuế Minh khẽ cười: "Ở đâu, anh qua đón."

"Em không về." Kỷ Lạc Cẩn bĩu môi, "Chiều đi chơi bida với Sâm Mộc."

Nụ cười Tần Tuế Minh tắt lịm: "Đi đâu?"

"Chơi bida."

"Không phải hôm qua hứa đến với anh?"

"Em đổi ý rồi!" Kỷ Lạc Cẩn nhấn mạnh, "Em muốn chơi bida."

Tần Tuế Minh không hiểu cậu nổi loạn chuyện gì. Sáng ra còn bình thường, dặn anh nhớ mua đồ ăn vặt ưa thích, rõ ràng định đến mà giờ lại đổi ý.

Anh kéo lỏng cà vạt, hỏi: "Ai trêu em?"

"Không có ai." Giọng Kỷ Lạc Cẩn đắc ý, "Em không những chơi bida mà tối còn không về nhà."

Tần Tuế Minh hiểu ra, không phải bị trêu mà đơn giản Kỷ Lạc Cẩn đang buồn chán nên thích sinh sự thôi.

Anh bình thản lặp lại: "Không về?"

Kỷ Lạc Cẩn phản xạ có điều kiện, khí thế xẹp lép: "…Về ạ. Sân bida Trung tâm Quốc Tế, tối anh qua đón em."

Bước xuống xe, cậu hối hận vì đã không kiên định. Nhưng vẫn hài lòng vì có chút thắng lợi.

Quả thật Kỷ Lạc Cẩn đang buồn chán. Tính cách cậu như mèo, lúc nào cũng muốn quậy phá.

Sân bida tầng thượng vắng lặng, ngày thường càng ít người. Kỷ Lạc Cẩn biết chơi bida nhưng chỉ sơ sơ. Chán nản nhìn đồng hồ, mới hai ba giờ chiều.

Bất kể Tần Tuế Minh đang làm gì, cậu gọi điện ngay: "Sao không bắt máy ngay?!"

Tần Tuế Minh đang họp, phải ra ngoài nghe điện thoại, nhờ trợ lý thay thế.

"Sáng em bắt anh đợi bao lâu?" Giọng anh bình thản, "Anh nhớ hết rồi."

Kỷ Lạc Cẩn tắc tị, không thể vin cớ: "…Chán quá, anh qua đón em đi, nhanh lên, đừng bắt em đợi."

Tần Tuế Minh không để cậu đợi lâu, nửa tiếng sau điện thoại reo.

"Anh ở trên lầu rồi."

"Ừm, anh tới đi."

Kỷ Lạc Cẩn ngồi trên ghế cao, mũi chân chấm đất, bên cạnh Cố Sâm Mộc vặn nắp chai uống ngụm nước, hỏi: "Anh Tần tới rồi à? Anh ấy không đi làm mà còn qua đón cậu? Giờ tôi thấy cậu không phải con anh ấy, nghe lời cậu thế thì chỉ có nước là bạn gái ảnh thôi."

Chiếc ghế dưới chân hắn đột nhiên bị ai đó móc vào, kéo mạnh về phía trước, Cố Sâm Mộc suýt sặc ngụm nước trong cổ họng.

Kỷ Lạc Cẩn nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên vươn tay đặt lên vai: "Cố Sâm Mộc, nói cho cậu biết chuyện này."

"Hả?"

Cố Sâm Mộc ngây người nhìn cậu.

Kỷ Lạc Cẩn lắc lắc ngón tay, nghiêm túc sửa lại: "Tôi không phải bạn gái Tần Tuế Minh, tôi là bạn trai anh ấy."

Cậu không giữ được bí mật, chuyện gì cũng phải khoe ra, chuyện này đã nhịn suốt thời gian dài. Biết Cố Sâm Mộc sẽ không tiết lộ, cậu tranh thủ cơ hội bật mí.

Cố Sâm Mộc hóa đá, thốt lên "Vãi", định túm Kỷ Lạc Cẩn hỏi cho ra lẽ thì cậu đã biến mất trước mắt hắn.

Hắn cứng đờ cổ quay lại, chỉ thấy Kỷ Lạc Cẩn sà vào người Tần Tuế Minh.

Ánh mắt Cố Sâm Mộc và Tần Tuế Minh chạm nhau vài giây, hắn lại gượng gạo quay đi.

Mẹ nó, thằng tró Kỷ Lạc Cẩn này! Bí mật động trời thế này, tao kể với ai bây giờ?!

Sợ Tần Tuế Minh đang ở cạnh Kỷ Lạc Cẩn, Cố Sâm Mộc không dám nhắn tin hỏi chi tiết. Đành ôm mèo về nhà kể lại vạn lần cho bõ tức.

Hôm nay Tần Tuế Minh rảnh rỗi, dẫn Kỷ Lạc Cẩn ra ngoài ăn tối xong mới về.

Về đến nhà, Kỷ Lạc Cẩn vẫn không chịu yên. Khi Tần Tuế Minh đổ thức ăn cho chó Mỹ Mỹ, cậu đã nhăn mặt: "Loại này dở lắm."

Tần Tuế Minh đổ đầy bát, hỏi lại: "Em nếm thử rồi?"

"…"

Kỷ Lạc Cẩn trước đây thật từng nếm qua. Cậu vừa uống nước cam vừa nhấn mạnh: "Nhìn thôi đã thấy dở, nhìn thấy mà!"

Tần Tuế Minh cho chó ăn xong, lại đổ thêm nước, rồi mới chậm rãi đi đến gần Kỷ Lạc Cẩn.

Anh định tính sổ với cậu về chuyện hôm nay, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Nhưng chưa kịp động tay chân, Kỷ Lạc Cẩn đã run tay làm đổ nửa ly nước cam dính nhớp lên người anh và ghế sofa.

"…"

Biết anh ưa sạch sẽ, Kỷ Lạc Cẩn khẽ đẩy vai Tần Tuế Minh, giọng nịnh nọt: "Anh đi tắm thay đồ trước đi, chỗ này để em dọn."

Câu cuối ngay cả cậu cũng không tin. Nghe tiếng Tần Tuế Minh khẽ cười lạnh, tai cậu đỏ ửng.

Tần Tuế Minh đứng dậy, cởi phăng áo trên, lộ ra cơ bụng săn chắc. Anh cầm chiếc áo buông thõng bên hông, cằm hơi hạ thấp: "Cứ để đấy, ai trông mong vào em."

Kỷ Lạc Cẩn ngồi bắt chéo chân trên sofa, chỉ khi tiếng nước xối từ phòng tắm vang lên, cậu mới hoàn hồn, cổ họng "ực" một tiếng.

Hai người ngủ chung, cậu đã nhiều lần thấy Tần Tuế Minh thay đồ. Lúc nãy anh c** tr*n, đường cằm sắc nét, ánh mắt từ trên nhìn xuống khiến người ta áp lực.

Kỷ Lạc Cẩn có cảm giác anh vừa liếc mình từ đầu đến chân.

Đang ngẩn ngơ, cậu nghe tiếng Tần Tuế Minh gọi từ phòng tắm, vội "dạ" một tiếng.

Giọng lạnh nhạt lại vang lên: "Mang đồ ngủ cho anh, quên không lấy rồi."

Ký Lạc Cẩn chạy vào phòng ngủ lấy đồ ngủ cho anh, bước đến cửa phòng tắm gỗ nhẹ. Cậu l**m môi, đột nhiên nói: Anh xin em đi, xin em một tiếng em mới đưa."

Lời cầu xin như dự đoán không đến thay vào đó là tiếng "xoạt" – cửa phòng tắm mở ra, Tần Tuế Minh chi quấn khăn tắm hiện ra trước mặt, nước từ người anh nhỏ xuống, thấm vào chiếc khăn.

Hơi nóng từ phòng tắm bốc lên, quấn quanh người Tần Tuế Minh. Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, tỷ Iệ cơ thế hoàn hảo.

Ký Lạc Cẩn đờ đẫn nhìn mấy giây, cổ họng lăn một cái.

Ánh mắt Tần Tuế Minh đóng chặt vào người cậu, bất chợt khóe môi cong lên: "Cùng tắm nhé?"

‘Cùng tắm’ ngụ ý gì, Kỷ Lạc Cẩn hiểu rõ. Cậu giật mình lùi lại mấy bước, dép lê trên chân tuột cả ra.

Chưa kịp chạy xa, đã bị Tần Tuế Minh vòng tay ôm chặt lấy eo kéo về. Người anh còn ướt đẫm khiến áo Kỷ Lạc Cẩn cũng ẩm theo.

Tần Tuế Minh ôm cậu từ phía sau, môi hôn lên gáy, giọng dụ dỗ: "Sẽ không làm em đau, sẽ khiến em thích như lần trước… nhẹ nhàng hơn lần trước."

Những nụ hôn nhẹ như đường pha độc, Kỷ Lạc Cẩn không biết mình gật đầu vì giọng nói ấy hay mùi hương phòng tắm khiến đầu óc quay cuồng.

Lưng chạm vào gạch men lấm tấm nước, cậu mới bừng tỉnh. Tay ôm lấy eo Tần Tuế Minh, mặt đỏ bừng ấp úng: "Đừng… đừng ở đây…"

Lên giường rồi mới hối hận thì đã muộn.

Gã đàn ông mới ăn thịt một lần cắn xé không thương tiếc, mọi quy ước về hôn trước đó đều bị xé bỏ, chỉ còn lại sự hung hãn.

"Ừm…"

Kỷ Lạc Cẩn không thốt nên lời, tầm mắt chỉ thấy sống mũi cao của Tần Tuế Minh. Trong khoảnh khắc ngạt thở, tiếng mở ngăn kéo vang lên rõ mồn một.

"Bảo Bảo, đừng tạo cơ hội để anh bắt nạt em."

Tần Tuế Minh rời môi cậu, quỳ trên giường cầm lên sợi lắc chân lần trước, thứ anh tìm thấy khi dọn đồ cho cậu và cất vào tủ đầu giường.

"Lần này đừng tháo ra nữa nhé?"

Sợi lắc quấn quanh mắt cá chân. Kỷ Lạc Cẩn co quắp ngón chân, những viên kim cương đung đưa kêu lên những tiếng leng keng nhẹ.

Tần Tuế Minh nắm lấy bắp chân cậu, từ bắp chân hôn dần lên đùi trong.

"Đừng…"

Sự xấu hổ tràn ngập toàn thân. Lần này hoàn toàn tỉnh táo, Kỷ Lạc Cẩn chỉ biết lùi lại.

Nhưng không thể trốn thoát. Dù lùi bao xa cũng bị kéo về. Bàn tay anh xoáy vào eo khiến da đỏ ửng lên.

Tần Tuế Minh nói dối. Hắn chẳng nhẹ nhàng chút nào, cố ý trêu chọc Kỷ Lạc Cẩm, lời nói còn nhiều hơn lần trước. Hắn vỗ về cậu, thường xuyên vừa hôn vừa nịnh: "Bảo Bảo xinh quá."

Nhưng cuối cùng lại mất kiểm soát. Bản chất đàn ông lộ ra, cắn nhẹ má Kỷ Lạc Cẩn, khàn giọng: "Bảo Bảo… em thật dâm."

Tiếng rên của Kỷ Lạc Cẩn ngừng bặt. Mắt đỏ hoe, chân đạp mạnh lên vai Tần Tuế Minh, chỉ muốn đá gã ra xa.

Nhưng cú đá mềm oặt chỉ khiến đối phương càng phấn khích.

Khi được bế vào bồn nước ấm, Kỷ Lạc Cẩn mệt nhoài không cử động. Bồn tắm đủ rộng cho hai người, nhưng bụng cậu phập phồng đau nhói, có cảm giác no căng kỳ lạ.

Mắt sưng húp vì khóc, cậu vùng vẫy khi Tần Tuế Minh ấn vào bụng: "Đừng… đừng ấn nữa!"

"Cố chịu một chút." Anh vuốt tóc cậu, "Không sẽ bệnh đấy."

Kỷ Lạc Cẩn gào lên: "Sao anh không đeo bao?!"

Tần Tuế Minh hôn lên mí mắt đẫm lệ, vừa xin lỗi vừa tiếp tục động tác dưới tay. Cậu khóc đến mức thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kỷ Lạc Cẩn vẫn bị ôm chặt. Cậu giận dữ tát vào cằm Tần Tuế Minh, nhưng chỉ khiến tay mình đau mà cơn giận chẳng nguôi.

Chỉ một suy nghĩ lóe lên: BỎ NHÀ ĐI! Tần Tuế Minh đáng sợ quá!

Cậu nhất định phải trốn đi thôi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.