Chương 47: "Tao coi mày như huynh đệ, mày lại…"
Hôm nay trời đẹp, cửa biệt thự mở rộng đón gió. Kỷ Lạc Cẩn xông vào nhà như cơn lốc, mặt mày ủ rũ như bị ai lừa tình.
"Sao về nhà rồi?" Đường Vy giật mình, ngồi bật dậy từ sofa "Cẩn Bảo, có chuyện gì thế?"
Tiếng bước chân Kỷ Lạc Cẩn giậm trên cầu thang nặng nề như muốn đạp vỡ gỗ. Cậu dừng lại, gắt gỏng: "Không có gì."
Rồi tiếp tục lao lên phòng, đóng sầm cửa. Cái cách cậu đập cửa chẳng giống "không có gì" chút nào.
Đường Vy lâu lắm mới thấy con trai giận dữ thế. Bà nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.
"Cẩn Bảo?" Bà nhẹ nhàng kéo chiếc gối che mặt cậu ra. Mắt Kỷ Lạc Cẩn đỏ hoe nhưng may chưa khóc "Kể cho mẹ nghe được không?"
Kỷ Lạc Cẩn hít hà, sau cơn giận chỉ còn lại nỗi ấm ức. Cậu dụi đầu vào tay mẹ như chú mèo con cần an ủi.
Mùi nước hoa dịu nhẹ của mẹ khiến cậu bật khóc: "Tần Tuế Minh lừa con! Anh ấy dám lừa con! Anh ấy coi con như thằng ngốc…"
"Tuế Minh lừa con?" Đường Vy ngỡ ngàng "Hay là hiểu lầm gì đó… Con đã nói chuyện với nó chưa?"
"Không phải hiểu lầm!" Kỷ Lạc Cẩn đấm mạnh vào gối "Có đầy đủ bằng chứng! Con muốn chia ta… à không, tuyệt giao! Tuyệt giao!"
Vừa hét xong, bụng cậu réo ầm ĩ. "Con đói quá…"
"Sao đến 1 giờ rồi vẫn chưa ăn?" Đường Vy vuốt tóc con "Mẹ bảo dì giúp việc nấu mì cho con nhé, dễ tiêu hơn."
Tô mì thơm phức với sườn, trứng và rau xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904020/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.