Chương 48: “Nói thích anh đi”
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Kỷ Lạc Cẩn hồn xiêu phách lạc, bản năng mách bảo cậu bước về phía Tần Tuế Minh.
“Kỷ Lạc Cẩn!” Kỷ Vịnh Trạch lại quát lên đầy đe dọa.
Kỷ Lạc Cẩn vốn chẳng sợ trời không sợ đất, nhưng khi thực sự làm sai thì lại không dám hé răng nửa lời. Cậu muốn khóc mà không thành nước mắt, thực sự chỉ muốn oà khóc ngay tại chỗ.
Giờ đứng yên cũng không xong, đi về phía Tần Tuế Minh dường như cũng không ổn, họ như đang ép cậu phải lựa chọn.
Vết thương trên khóe miệng Tần Tuế Minh trông thật đáng sợ, máu thấm đỏ môi, nhưng anh vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lạc Cẩn. Quyết tâm trong lòng anh không hề dao động, mang theo khí thế như muốn đoạn tuyệt với Kỷ Vịnh Trạch.
Hôm nay, Tần Tuế Minh dường như nhất định phải đưa Kỷ Lạc Cẩn đi. Anh đang chờ cậu tự động bước về phía mình.
Cuối cùng, Tần Tuế Minh không chịu nổi sự nóng ruột trong lòng, vừa định bước tới kéo Kỷ Lạc Cẩn về thì cậu đã lê từng bước nhỏ về phía anh, trông sợ hãi vô cùng.
Tần Tuế Minh thở phào nhẹ nhõm, những cảm xúc u ám tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tan biến phần nào. Anh biết mình đã làm cậu sợ, nên chủ động bước tới.
Đứng sát Kỷ Lạc Cẩn trước mặt Kỷ Vịnh Trạch, Tần Tuế Minh kéo mạnh cậu về phía sau lưng mình.
Anh nắm chặt tay Kỷ Lạc Cẩn, an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây, Kỷ Vịnh Trạch không dám đánh em đâu.”
Căn phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904021/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.