Chương 49: Âm thầm vượt thành
Kỷ Lạc Cẩn vốn da mặt mỏng, vừa mới dũng cảm thốt ra một câu tỏ tình thẳng thắn như vậy, nhưng lại chẳng nhận được phản ứng gì từ Tần Tuế Minh.
Cậu tức giận, đỏ mặt đẩy Tần Tuế Minh ra, như bao lần trước, vẫn chẳng lay chuyển được anh. Ngược lại, cậu như một chú mèo con, chỉ cần Tần Tuế Minh đẩy nhẹ là ngã nghiêng.
Kỷ Lạc Cẩn cảm nhận được vòng tay ôm quanh eo mình càng lúc càng siết chặt, cậu bị Tần Tuế Minh đẩy dựa vào tường. Trong vòng tay ôm ấp, khuôn mặt điển trai đầy vết thương của Tần Tuế Minh càng lúc càng gần.
“Ôm chặt thế làm gì…”
Kỷ Lạc Cẩn không chịu nổi ánh mắt Tần Tuế Minh nhìn mình, vành tai trắng ngần của cậu lại đỏ lên một tầng nữa. Cậu né tránh quay đầu đi, đôi môi xinh khẽ mím chặt, những lời ngọt ngào từ miệng cậu nói ra cũng cứng nhắc: “Em đâu có nói chia tay anh… Anh nới lỏng chút đi, em… em sắp ngạt thở rồi…”
Giọng cậu càng về sau càng nhỏ dần, nhưng sắc đỏ trên tai lại càng đậm, có xu hướng lan rộng.
Tần Tuế Minh rõ ràng đã “ừ” một tiếng, nhưng lại ôm cậu càng chặt hơn. Không khí như bị ép chặt giữa hai cơ thể, Kỷ Lạc Cẩn chưa bao giờ nghe thấy nhịp tim Tần Tuế Minh loạn xạ như vậy.
Tần Tuế Minh sốt sắng muốn nâng mặt cậu lên hôn, nhưng không hiểu sao lại dừng lại.
Anh cúi xuống, hôn lên má Kỷ Lạc Cẩn, giọng nói có chút khàn khàn: “Em thích anh là được, những chuyện khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904022/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.