Chương 55: Một Gia Đình Không Ai Thẳng
Kỷ Lạc Cẩn hạ gục đối thủ, nhưng cũng gián tiếp hạ gục chính mình. Uống quá nhiều nước dừa khiến cậu phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục cả tối.
Vừa trở về từ toilet, cậu túm lấy tay Tần Tuế Minh chui vào lòng anh, thở dài bực bội: “May mà thằng đó không biết uống… không thì đêm nay chắc mơ thấy đi vệ sinh suốt.”
“Muốn nó uống thì cứ bắt nó uống thẳng.” Tần Tuế Minh bóp mũi cậu, bật cười, “Sao lại tự mình lao vào?”
Kỷ Lạc Cẩn lật người, ghét nhất bị Tần Tuế Minh chế nhạo, cầm điện thoại giả vờ không nghe. Màn hình hiển thị giao diện WeChat với mấy tin nhắn của Trần Ngộ.
Tần Tuế Minh liếc nhìn, giả vờ tùy ý hỏi: “Cái bạn cùng đoàn phim em nhắc đó hả?”
“Ừm.” Kỷ Lạc Cẩn cố ý che điện thoại, không cho anh nhìn, “Em nhắc với anh mấy lần rồi mà? Người cùng trường đó. Anh ta tốt lắm, hôm nay còn báo em biết có người nói xấu sau lưng…”
Giọng điệu đầy tự mãn, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tần Tuế Minh, cái đuôi cứ như sắp vểnh lên. Tần Tuế Minh ôm eo kéo cậu lại, ngực áp vào lưng Kỷ Lạc Cẩn, mặt lạnh nhìn xuống: “Nói xấu gì?”
Khi Tần Tuế Minh giật điện thoại như dự đoán, Kỷ Lạc Cẩn chủ động buông tay để mặc anh xem. Cậu lăn người trở lại lòng Tần Tuế Minh, cười khúc khích: “Anh xem, em có bao giờ xem trộm điện thoại anh đâu.”
Tần Tuế Minh ngẩng mắt nhìn, ý tứ sâu xa: “Anh không có người bạn nào em không biết.”
Kỷ Lạc Cẩn tựa mặt vào anh, giọng lẩm bẩm: “Ai bảo anh chế nhạo em trước?”
Lớn rồi mà vẫn không chịu thiệt chút nào. Tần Tuế Minh kéo gối xuống cho cậu gối đầu thoải mái hơn, rồi trả đũa bằng cách véo má.
Nếu không tự tỉnh giấc, Kỷ Lạc Cẩn luôn trong trạng thái mơ màng. Bị đánh thức, cậu vẫn chưa hoàn hồn, phản xạ đầu tiên là nhắm mắt gọi Tần Tuế Minh. Nghe tiếng bước chân, cậu không thèm mở mắt, chỉ giơ tay ra đòi bế.
“Em lớn chưa thế?” Giọng Tần Tuế Minh nghe như trách mắng, nhưng động tác hoàn toàn ngược lại, “Sáng nào cũng dậy không nổi, còn bắt người khác thay đồ hộ? Trẻ năm tuổi còn tự mặc được.”
Kỷ Lạc Cẩn giả điếc, chỉ biết dí sát vào người anh, cảm nhận bàn tay anh đặt lên người mới lẩm bẩm: “Không phải tự anh nuông chiều em sao… trách em làm gì?”
“Anh có trách em đâu.”
Trên xe, Kỷ Lạc Cẩn vẫn ngủ tiếp. Dù ngủ nhiều nhưng cậu lúc nào cũng thiếu ngủ. Không gian yên tĩnh, đến nơi Tần Tuế Minh xem giờ thấy còn sớm nên để cậu ngủ thêm năm phút. Hết giờ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má.
“Đến giờ rồi, ngoan nào.” Tần Tuế Minh dặn dò, “Tối anh đón em, nhớ là phải về nhà mẹ ăn cơm.”
Kỷ Lạc Cẩn dụi mắt, ậm ừ chậm rãi rồi mở cửa bước xuống.
Khi hai người ở bên nhau, hoàn toàn không có ý định giấu giếm. Ban đầu, Đường Vy chỉ cảm thấy Kỷ Lạc Cẩn và Tần Tuế Minh quá thân mật. Dù có cảm giác hơi không ổn, nhưng vẫn cố cho rằng hai anh em chỉ là rất thân thiết. Cho đến một lần, bà thấy dưới bàn họ nắm tay nhau.
Đường Vy trằn trọc nhiều đêm, cuối cùng gọi riêng Kỷ Lạc Cẩn về nhà, thẳng thắn đặt vấn đề.
Dù là phụ huynh rất cởi mở, nhưng bà và Kỷ Chính vẫn khó lòng chấp nhận ngay. Khi Tần Tuế Minh tới tìm, bà thẳng thừng cấm con trai ra gặp.
Đường Vy nói chuyện riêng với Tần Tuế Minh rất lâu, Đường Vy không thể trách anh, nhưng bà vẫn muốn làm nguội mối quan hệ này. Dù Tần Tuế Minh ngày nào cũng đến tìm Kỷ Lạc Cẩn, bà vẫn không chịu nhượng bộ.
Kỷ Lạc Cẩn lúc đầu làm ầm lên, ngày nào cũng khóc lóc, thậm chí còn dùng chiêu tuyệt thực. Không biết học được cách này từ đâu, cậu ngồi trên lan can cầu thang rồi nói muốn nhảy xuống, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.
Khi người giúp việc chạy đi gọi Đường Vy, Kỷ Lạc Cẩn sợ quá tự leo xuống.
Sau đó, cậu bắt đầu nhốt mình trong phòng và tuyệt thực, mỗi đêm lén lút chạy xuống dưới lầu tìm đồ ăn, chỉ có cậu nghĩ là mình làm rất kín đáo, nhưng thực tế là những món ăn còn lại đều được để dành riêng cho cậu, thậm chí còn được đặt vào hộp giữ nhiệt, sợ cậu ăn phải đồ nguội sẽ không tốt cho dạ dày.
Trong căn phòng im lặng, Đường Vy thấy con trai ngồi co ro trên giường. Mắt cậu không đỏ, nhưng ánh nhìn chứa đựng nỗi buồn chưa từng có: như chiếc kính vạn hoa vỡ vụn, phản chiếu trăm nghìn cảm xúc.
Kỷ Lạc Cẩn ngước lên, với giọng trẻ con đầy buồn bã, cậu hỏi:
“Tại sao chuyện con và Tần Tuế Minh bên nhau lại bị coi là sai? Tại sao con không thể làm những gì mình muốn? Tại sao con không thể tự quyết định ai là người con thích?”
“Nếu mọi người cảm thấy bọn con kỳ lạ, thì cũng chỉ là kỳ lạ thôi mà, có sao đâu?”
“Mẹ…” Kỷ Lạc Cẩn nhẹ nhàng nói, “Con không vui chút nào. Con thích Tần Tuế Minh, con muốn ở bên anh ấy.”
Đường Vy lại một đêm mất ngủ. Thật ra bà chưa bao giờ có ý nghĩ muốn con trai mình phải trở thành người xuất sắc, trong suy nghĩ của bà, bà chỉ muốn Kỷ Lạc Cẩn và Kỷ Vịnh Trạch vui vẻ là đủ.
Và sự vui vẻ ấy, điều kiện tiên quyết là phải được làm những gì mình thích. Đó là một điều rất đơn giản nhưng cũng rất khó.
Kỷ Lạc Cẩn thích Tần Tuế Minh, hoàn toàn có thể cãi nhau với gia đình rồi chạy đi tìm Tần Tuế Minh. Nhưng cậu không làm vậy, vì cậu tin rằng mình được chiều chuộng, cậu muốn được sự chúc phúc.
Cuối cùng, Đường Vy đã mềm lòng, cùng thuyết phục Kỷ Chính chấp nhận.
Khi Tần Tuế Minh đến tìm, Kỷ Lạc Cẩn chạy ùa ra ôm chặt lấy anh, cười tươi như hoa nở, nhảy lên đeo vào eo anh.
Anh nắm tay cậu vào nhà, chào hỏi Đường Vy và Kỷ Chính. Kỷ Lạc Cẩn khóc lóc ăn vạ, cuối cùng cũng được gia đình đồng ý. Nhưng Tần Tuế Minh khó khăn hơn nhiều.
Khi dẫn cậu về nhà, anh ôm cậu hôn trong phòng khách, rồi cùng vào phòng ngủ.
Cởi áo xong, Kỷ Lạc Cẩn mới thấy những vết thương trên lưng anh, không biết bị đánh bằng gì, các vết chằng chịt, sưng tấy dù đã lâu.
Tần Tuế Minh xoa mặt cậu, giải thích: “Ông nội anh đánh.”
Kỷ Lạc Cẩn chớp mắt, nước mắt bỗng lăn dài. Nhớ ra nếu khóc sẽ khiến anh phải dỗ, cậu cố nén, mũi đỏ lên.
Không dám chạm vào vết thương, cậu chỉ áp mặt vào cổ anh hỏi: “Có đau không?”
Tần Tuế Minh dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, bảo đừng khóc rồi hôn cậu, nói: “Không đau.”
Anh dường như không bao giờ biết đau. Khi cõng cậu từ núi xuống bảo “không đau”, giờ lưng đầy thương tích cũng bảo “không đau”. Vì biết nếu nói đau, Kỷ Lạc Cẩn sẽ khóc. Anh muốn một mình gánh vác mọi chuyện, muốn cậu yên tâm cười đùa sau lưng mình. Nhưng cậu vẫn khóc.
Lần này cậu khóc lặng lẽ chưa từng thấy, nước mắt đầm đìa trên người Tần Tuế Minh, mặt đỏ bừng. Anh ôm cậu dỗ dành rất lâu. Tối hôm đó Kỷ Lạc Cẩn ngoan lạ thường, dù khó chịu cũng không cào lưng anh, chỉ bám vào cánh tay, liên tục gọi tên anh.
*
Buổi chiều đoàn phim có trục trặc về địa điểm, phải tạm dừng nửa ngày. Kỷ Lạc Cẩn vui nhất, báo Tần Tuế Minh xong tự bắt taxi về nhà ngủ trưa.
Tỉnh dậy mới ba giờ, nhà chỉ có mình cậu. Cậu mở kem ăn, buồn chán dùng đồ chơi trêu chó. Một tiếng sau, cậu thực sự chán, bèn lấy dây xích cổ dắt Mỹ Mỹ xuống phố: “Đi nào! Hôm nay cho mày hưởng phúc! Dẫn mày đi dạo!”
Ngoài trời ba mươi độ, Mỹ Mỹ thực ra muốn ở nhà hơn. Vừa ra khỏi cửa đã thè lưỡi th* d*c. Kỷ Lạc Cẩn che ô, cầm quạt mini, vừa đi vừa l**m kem, chưa thấy nóng. Giờ này ít ai dắt chó đi dạo. Trong khu có mấy con chó hoang được cư dân thường xuyên cho ăn, béo hơn chó hoang bình thường. Kỷ Lạc Cẩn cũng hay cho chúng ăn.
Chó hoang nhận ra cậu, vẫy đuôi lại gần. Có con chó đực nhỏ ngửi ngửi Mỹ Mỹ.
“Gâu!” Mỹ Mỹ gầm gừ.
Kỷ Lạc Cẩn đang định cười thì thấy Mỹ Mỹ dí sát vào con chó khác, đuôi vẫy rối rít. Cậu nghiêm mặt bế nó lên: “Mày đã bị thiến rồi, chịu thôi.”
Con chó kia ngã ra, cùng giới với Mỹ Mỹ.
Kỷ Lạc Cẩn chưng hửng, thả Mỹ Mỹ xuống, kinh ngạc nhìn nó l**m láp con chó lạ, nước dãi chảy đầy miệng. Không muốn thừa nhận đây là chó nhà mình, cậu quay đi lẩm bẩm: “Nhà này không có thứ gì thẳng sao…?”
Đứng dưới sân lâu, khi lôi cổ Mỹ Mỹ về căn hộ, người cậu đã đẫm mồ hôi.
Bỏ Mỹ Mỹ trong phòng khách, cậu chạy vào tắm.
Vừa tắm vừa nghĩ về chuyện lúc nãy. Cậu muốn nuôi mèo từ lâu, nhưng Tần Tuế Minh không đồng ý. Anh từ chối: “Anh nuôi một người một chó đã đủ mệt, không muốn thêm mèo, càng không muốn mở sở thú.”
Kỷ Lạc Cẩn cãi lại: “Em sẽ tự nuôi!”
“Vậy à?” Tần Tuế Minh bế Mỹ Mỹ dúi vào tay cậu “Hồi mua chó em cũng nói thế.”
Tiếng nước xối xả. Kỷ Lạc Cẩn quyết tâm phải nuôi mèo, rồi giáo dục nó thành một con mèo thẳng.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì cửa mở. Nghe động tĩnh, cậu mắt sáng lên, chạy ào tới không kịp đi dép. Người còn ướt át đã nhảy lên người Tần Tuế Minh, hai chân quắp vào eo anh.
“Cả ngày không gặp, nhớ anh quá.” Kỷ Lạc Cẩn đã quen nói lời ngọt ngào, giờ phun ra như nước chảy “Tần Tuế Minh, em thích anh lắm.”
Tần Tuế Minh dùng chân đóng cửa, bế cậu vào trong, khẽ hỏi: “Đột nhiên làm gì thế?”
Kỷ Lạc Cẩn bưng mặt anh, chủ động hôn lên môi, vừa nũng nịu vừa thương lượng:
“Nếu anh cho em nuôi mèo, em sẽ yêu anh.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.