Phùng Gia Ấu ngờ vực nhìn hắn: “Chàng về lấy đao làm gì?”
“Ta…” Tạ Lãm chuẩn bị bỏ nàng lại nên không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tầm mắt hạ xuống, lại thấy nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, thứ không nên thấy liếc mắt một cái đã thấy. Hắn lập tức quay người đóng cửa phòng đang mở rộng.
Kế đó Tạ Lãm quyết định nhìn thẳng vào nàng: “Ta lo lắng có kẻ đêm nay đến cướp ngục nên cần dùng binh khí.”
“Dưới chân hoàng thành mà dám tới Đại Lý Tự cướp ngục?” Phùng Gia Ấu thầm nghĩ chuyện khiến người nghe kinh hãi như này ngay cả gia gia nàng làm Đại Lý Tự khanh hai mươi năm cũng chưa từng gặp được.
Nhưng nàng không phản bác, bởi suy cho cùng Đại Lý Tự cũng chưa bao giờ bắt được người bị tình nghi là thiếu trại chủ bao giờ.
Tạ Lãm hỏi lại: “Đao để ở đâu?”
Mày đẹp của Phùng Gia Ấu nhíu lại, ánh mắt lần nữa lộ vẻ hoài nghi: “Trong Đại Lý Tự nhiều binh khí lắm mà, sao chàng cứ nhất quyết phải lấy cây đao đó?”
Tạ Lãm nói thật: “Ta dùng quen tay.”
Phùng Gia Ấu cảm thấy hắn thật quái dị, nửa canh giờ trước vẫn yên ổn, ra ngoài một chuyến xong quay lại như đổi thành người khác. Không rõ có phải vì y phục dạ hành đen tuyền làm hiện ra vài phần u ám hay không, nàng chợt cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, hắn cứ đứng ở cửa, không tiến lên dù chỉ một bước. Cảm giác xa cách hắn cố tình tạo ra trước kia lại xuất hiện.
Phùng Gia Ấu bất mãn: “Đó là sính lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782571/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.