Bị nàng gạt ra, bàn tay Tạ Lãm cứng đờ giữa không trung.
Hắn đã nói điều gì không nên nói sao?
Nàng cứ trêu chọc mãi khiến hắn nôn nao muốn giải thích về lòng trung thành mà hắn tôn thờ.
Hay hắn đã mạo phạm nàng?
Nhưng đây đâu phải lần đầu hắn nắm tay nàng.
“Tại ta nói cần thêm thời gian nên nàng cảm thấy lòng ta vẫn không thích nàng sao?” Trừ điều này ra, Tạ Lãm không tìm ra nguyên nhân nào khác khiến nàng đột nhiên tức giận như vậy.
Hỏi xong hồi lâu vẫn không nghe đáp lại.
“Xem ra nàng không hiểu lời giải thích của ta.”
Mặc kệ hắn nói, Phùng Gia Ấu vẫn ôm rịt lấy mình, rúc vào trong góc, thậm chí không dám thở mạnh.
Sao lại thế này? Có khi nào mình suy luận sai rồi không? Nếu hắn đúng là vị thiếu trại chủ kia, mạo danh ẩn núp ở kinh thanh đã lâu, vì sao cuối cùng vẫn lựa chọn tới cửa cầu hôn? Cưới mình rồi chẳng phải càng dễ lộ thân phận hơn trước sao?
Không nghĩ ra.
Càng kéo tơ lột kén, xét lại hành vi cử chỉ của Tạ Lãm, Phùng Gia Ấu càng xác định là hắn. Nàng khiếp hãi, hệt như ngày cập kê bị Bùi Nghiên Chiêu ném vào khe núi đó.
Người này là ai, chính là thủ lĩnh cường đạo nổi danh trên sa mạc Tây Bắc! Không ai trong vô số hãn phỉ chiếm cứ tuyến đường thông thương với Tây Vực có thể vượt qua hắn.
Lúc trước Phùng Gia Ấu thấy chẳng có gì đáng sợ khi đàm luận về hắn. Bởi vì nàng đang cách rất xa. Hiện tại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782574/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.