Tề Phong không tin nổi:
“Sao có thể như thế…?”
“Có gì mà không thể?” Thời gian gấp rút, Phùng Gia Ấu nói nhanh, “Ta nghĩ ngài cũng như các thế lực khác trong triều, đều đã phái người tới Thục điều tra thân thế của phu quân ta. Ai nấy đều biết với võ công của chàng, không thể nào là Tạ tài tử ở Thục, nhưng so sánh dung mạo lại không tìm ra điểm sơ hở nào.”
Tề Phong quả thực không tra ra được điều gì, nên mới phải hỏi thẳng.
Phùng Gia Ấu nhàn nhạt đáp:
“Bởi vì vị Tạ tài tử đó chính là đại ca của phu quân ta, Tạ Lâm Khê, con trai trưởng của Lục Ngự sử và Lục phu nhân. Huynh ấy còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”
Lời này khiến Tề Phong không thể không tin. Ánh mắt ông ta thoáng dao động, lẩm bẩm:
“Con trai trưởng của nàng ấy vẫn còn sống, chuyện quan trọng như vậy, tại sao nàng ấy lại không nói với ta?”
“Phải rồi, vậy mà ngài gọi đó là đôi bên đều có tình sao? May là Lục phu nhân không nói với ngài, nếu không, Tạ Lâm Khê đã bị ngài giết từ lâu rồi.”
Phùng Gia Ấu suy đoán, với sự tàn nhẫn của Tề Phong, không đời nào ông ta nương tay chỉ vì đối phương là con của người phụ nữ mình yêu. Ông ta đối xử tử tế với Tạ Lãm chỉ vì tưởng đó là con trai mình. Nếu biết Tạ Lâm Khê vẫn còn sống, ông ta sẽ diệt cỏ tận gốc.
Phùng Gia Ấu quyết định, khi Tề Phong bị đả kích tinh thần là cơ hội tốt để ra tay. Nàng ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782651/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.