Không bao lâu sau, trong rừng vọng lại tiếng vó ngựa. Nghe như từng bước chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng mà thong thả, nhưng lại như tiếng trống trận dồn dập nện vào lòng người, khiến ngực Phùng Gia Ấu khó thở.
Cái gọi là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm chẳng phải chính là lúc này ư?
Nhất định phải dồn hết thảy vào một lúc, ép Tạ Lãm phát điên mới thôi?
Phùng Gia Ấu giận đến nghiến răng, khẽ giọng nói:
“Phu quân, chàng có tin vào khả năng phán đoán của nhị thúc không?”
Tạ Lãm nhíu mày:
“Hửm?”
Phùng Gia Ấu hạ quyết tâm:
“Nhị thúc nói, cha ruột của chàng là Lục Ngự sử, chuyện này không có gì để nghi ngờ gì.”
Dù không biết lát nữa Tề Phong sẽ nói gì, và nói ra điều này bây giờ có thể gây tác dụng ngược, nhưng nàng vẫn phải lên tiếng.
Vì nàng biết, trong lòng Tạ Lãm đã bắt đầu hoài nghi.
“Trên sa mạc, khi bị nắng gắt chiếu vào, da chàng sẽ ửng đỏ rất nặng, nên thường xuyên phải đeo mặt nạ. Lục Ngự sử cũng bị hệt như vậy.”
Nói xong, nàng không nhìn Tạ Lãm, chỉ cúi quan sát bàn tay đang siết chặt chuôi đao, gân xanh nổi lên đáng sợ. Nàng đưa tay, lòng bàn tay áp lên nắm tay ấy, dịu dàng mà kiên định.
Tạ Lãm nới lỏng tay một chút.
Tề Phong cuối cùng cũng cưỡi ngựa bước ra khỏi rừng:
“Bị thương mà vẫn giữ được sự cảnh giác thế này, miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu.”
Nghe ông ta khen, Tạ Lãm chỉ cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi:
“Có thể trực tiếp về cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782650/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.