Lạc Thanh Lưu rời kinh thành hơn mười ngày, vừa xử lý xong công vụ trở về cung thì thuộc hạ mang đến một chồng giấy nhỏ.
Đều là giấy nhắn của Tùy Anh, nội dung mỗi tờ đều giống nhau: nàng muốn hẹn gặp hắn.
Phùng Gia Ấu không có ở kinh thành, Lạc Thanh Lưu thấy nàng gấp gáp như vậy, nghĩ rằng có thể nàng gặp khó khăn, liền vội vàng rời cung, đến phủ Trấn Quốc Công.
Lúc này đã là giờ Hợi ba khắc, Tùy Anh vừa mới cho nha hoàn ra ngoài, tắt đèn và lên giường nằm. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Nàng bật dậy ngay, chạy ào đến phía cửa sổ sau.
Đẩy mở cửa sổ, thấy đúng là Lạc Thanh Lưu, Tùy Anh đặt tay lên ngực thở phào một hơi:
“Huynh làm ta sợ muốn chết!”
Lạc Thanh Lưu cũng bị dọa, bởi nàng để xõa tóc, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của nàng, Hắn chưa từng thấy nàng như vậy, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ còn vang lên bốn chữ “không được nhìn bậy.”.
Hắn vội dời ánh mắt sang chỗ khác, nhờ ánh trăng lại trông thấy trên bàn dưới cửa sổ bày đầy sách vở.
Giống như sách binh pháp.
Gió lạnh thổi tới, Tùy Anh run lên vì rét, vội vàng đi lấy áo choàng:
“Chờ ta một chút.”
Đợi nàng khoác thêm chiếc áo dày rồi quay lại, Lạc Thanh Lưu mới tiếp tục nhìn nàng:
“Tùy tiểu thư, cô tìm ta gấp như vậy, hẳn phải biết ta có thể sẽ tới gõ cửa sổ chứ?”
Tùy Anh dựa vào bệ cửa sổ, nói:
“Không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782656/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.