Từ khi được Thẩm Thời Hành nhắc nhở, mấy ngày nay Tuỳ Anh vẫn luôn trăn trở chuyện phải thuyết phục ông nội thế nào cho ổn thỏa.
Nàng nghĩ, trước khi trực tiếp gặp mặt, chi bằng viết một phong thư, nói đôi câu ẩn ý bóng gió giúp ông chuẩn bị tâm lý trước.
Thế nhưng khi trải giấy ra, Tuỳ Anh lại nhức đầu, chẳng biết nên viết gì cho phải.
Đôi khi nàng cũng nghĩ, nếu Lạc Thanh Lưu chỉ là một nam tử bình thường, chẳng phải hoạn quan, thì tốt biết bao. Hoặc giả nàng không phải là đích nữ phủ Trấn Quốc Công, chỉ là một cô gái bình thường nơi phố chợ, như vậy cũng không tệ.
Nhưng sự đời vốn chẳng chiều lòng người, những điều chẳng thể đổi thay thì nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tất nhiên, câu “ta không để tâm” nàng nói với Lạc Thanh Lưu trước kia không phải lời nói suông. Dù sao, xưa nay nàng vẫn luôn cảm thấy mình có khi sẽ không gả được cho ai.
Phủ Trấn Quốc Công vì cớ gì lại ít con cháu? Cũng bởi mấy đời đều sinh ra những kẻ si tình.
Đặc biệt là cha nàng, mẹ nàng vừa mất chưa được bao lâu, ông cũng lâm bệnh mà đi theo. Có người cha như vậy, Tuỳ Anh thật chẳng thể giống biểu tỷ, vui vẻ chấp nhận chuyện phu quân có thêm vài vị thiếp thất.
Mà trong đám công tử con nhà quyền quý môn đăng hộ đối với nhà nàng, quả thực chưa thấy ai ra hồn. Đến cả Tề Chiêm Văn, người được coi là “đỡ tệ”, cũng chỉ ở mức đó thôi.
Còn chuyện sinh con đẻ cái, lại càng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782658/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.