(Sáu năm trước.)
Kỳ khảo hạch và chiêu mộ ba năm một lần của Huyền Ảnh Ti luôn là sự kiện lớn trong kinh thành.
Khác với các kỳ thi võ cử khép kín, khảo võ của Huyền Ảnh Ti được tổ chức tại lòng chảo giữa Tiểu Hoàn Sơn, không hạn chế thân phận người đến xem. Vì vậy, từ sáng sớm, Tiểu Hoàn Sơn đã có không ít người tụ tập, bàn luận sôi nổi về những thí sinh trong võ trường.
Bùi Nghiên Chiêu lúc này đang thu mình ở góc võ trường. Thỉnh thoảng vài ánh mắt tò mò liếc nhìn về phía y, phần lớn đều vì ngoại hình nổi bật.
Bởi trong số các thí sinh, chỉ mình y là vô danh tiểu tốt.
Từ khi rời khỏi Phùng phủ, tuy đã làm việc cho Huyền Ảnh Ti, nhưng vì tuổi còn nhỏ, chức quan thấp, lại cố tình che giấu thực lực, nên trong kinh thành chẳng mấy ai biết đến y.
Ngoại trừ một người đứng trong đám đông – Phùng Gia Ấu.
Bùi Nghiên Chiêu luôn ép bản thân không nhìn lên núi, nhưng y biết Phùng Gia Ấu chắc chắn có mặt.
Trong tâm trí, y có thể mường tượng rõ ánh mắt nàng nhìn mình, đầy chất vấn, kỳ vọng, xen lẫn sự tủi thân và oán trách.
Y không muốn nhìn, cũng không dám nhìn, sợ rằng lý trí của mình sẽ sụp đổ dưới ánh mắt đó. Y chỉ có thể cúi đầu một chút, ép mình bình tĩnh, tập trung vào khảo hạch sắp tới, nhất định không được làm mất mặt nghĩa phụ.
Hôm nay, y phải làm nên tên tuổi, phải lấy thân phận một thiếu niên mười sáu tuổi mà đoạt lấy chức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/2782659/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.