140 Bọn họ lại quay về trường. Trước đây khi Từ Doãn Xuân còn nhỏ, hắn không hiểu được sự nỗ lực của Vệ Tu. Giờ đây khi Từ Doãn Xuân đã đủ lớn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Vệ Tu có thể thành danh từ khi còn nhỏ, tại sao mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách vượt tiến độ. Mặc dù kiếp trước từng làm tướng quân, sau khi sách lại đảm nhận đủ loại nghề nghiệp cao quý như bá tổng, binh vương, ma tôn, hoàng đế, nguyên soái…, hiện tại khi làm một sinh viên đại học bình thường, Vệ Tu vẫn vô cùng tận tâm kính nghiệp. Đi học, học bài, thực tập, lập nghiệp… Thiếu gia của hắn vừa mới sống lại chưa đầy một tuần, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo. Từ Doãn Xuân bị khơi dậy ý chí. Là một người hầu tốt của thiếu gia, hắn nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ thiếu gia! 141 Chuông vào lớp chưa reo, Từ Doãn Xuân đã đến lớp từ sớm. Hắn lau bàn, khử trùng, sắp xếp bút thước, cuối cùng kéo ghế ra. Từ Doãn Xuân cụp mắt: “Thiếu gia, mời ngồi.” Vệ Tu ngồi xuống, Từ Doãn Xuân lại cung kính rót một cốc trà nóng, hai tay dâng lên cho y. Sau khi chăm sóc Vệ Tu chu đáo, Từ Doãn Xuân ngồi xuống cạnh y, giống như một thư đồng nhỏ, mở nắp bút cho Vệ Tu, trải sách vở ra rồi cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy. Vệ Tu: “…” Mười lăm phút sau, Vệ Tu chăm chú nghe giảng, chăm chú ghi chép, còn Từ Doãn Xuân thì nằm gục bên cạnh ngủ ch.ảy nước dãi. Trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-bao-ve-nam-duc-cho-alpha/2702489/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.