🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

140 

Bọn họ lại quay về trường. 

Trước đây khi Từ Doãn Xuân còn nhỏ, hắn không hiểu được sự nỗ lực của Vệ Tu. 

Giờ đây khi Từ Doãn Xuân đã đủ lớn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Vệ Tu có thể thành danh từ khi còn nhỏ, tại sao mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách vượt tiến độ. 

Mặc dù kiếp trước từng làm tướng quân, sau khi sách lại đảm nhận đủ loại nghề nghiệp cao quý như bá tổng, binh vương, ma tôn, hoàng đế, nguyên soái…, hiện tại khi làm một sinh viên đại học bình thường, Vệ Tu vẫn vô cùng tận tâm kính nghiệp. 

Đi học, học bài, thực tập, lập nghiệp… Thiếu gia của hắn vừa mới sống lại chưa đầy một tuần, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo.

Từ Doãn Xuân bị khơi dậy ý chí. 

Là một người hầu tốt của thiếu gia, hắn nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ thiếu gia! 

141 

Chuông vào lớp chưa reo, Từ Doãn Xuân đã đến lớp từ sớm. 

Hắn lau bàn, khử trùng, sắp xếp bút thước, cuối cùng kéo ghế ra. 

Từ Doãn Xuân cụp mắt: “Thiếu gia, mời ngồi.” 

Vệ Tu ngồi xuống, Từ Doãn Xuân lại cung kính rót một cốc trà nóng, hai tay dâng lên cho y. 

Sau khi chăm sóc Vệ Tu chu đáo, Từ Doãn Xuân ngồi xuống cạnh y, giống như một thư đồng nhỏ, mở nắp bút cho Vệ Tu, trải sách vở ra rồi cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy. 

Vệ Tu: “…” 

Mười lăm phút sau, Vệ Tu chăm chú nghe giảng, chăm chú ghi chép, còn Từ Doãn Xuân thì nằm gục bên cạnh ngủ ch.ảy nước dãi. 

Trên cuốn vở viết tên “Từ Doãn Xuân” rõ mồn một. 

Đi học lớp của Từ Doãn Xuân, ghi chép bài của Từ Doãn Xuân. 

Cái số của thiếu gia Vệ Tu quả thật quá khổ.

142 

Để dỗ Vệ Tu đi học thay, chép bài thay, thậm chí làm bài tập thay mình, Từ Doãn Xuân hạ mình xách cặp, chiếm chỗ cho Vệ Tu, lúc rảnh rỗi còn xoa vai đấm lưng cho y, ra sức nịnh nọt hết mức có thể. 

Tất cả những điều ấy đều bị một người khác nhìn thấy. 

Hôm nay Vệ Tu vừa hay có việc, Từ Doãn Xuân đành phải đi học một mình. 

Vừa tan học hắn liền chạm mặt Thẩm Tích. 

“Từ Doãn Xuân, lâu rồi không gặp.” 

Sau sự kiện liệt dương mà “Vệ Tu giả” trải qua, mọi chuyện đã yên ắng hơn nhiều. Lần cuối Thẩm Tích gặp Từ Doãn Xuân là khi hắn báo với cậu rằng có thể dọn lại về ký túc xá trường. 

Sau đó cậu không còn gặp Từ Doãn Xuân nữa, chỉ nghe nói Từ Doãn Xuân nhân lúc Vệ Tu đang trong kỳ mẫn cảm mà giam cầm y, còn nghe đồn Từ Doãn Xuân si mê Vệ Tu từ lâu, vì yêu không được mà hắc hoá.

Nhưng Thẩm Tích biết sự thật không phải như vậy! 

143 

Thẩm Tích: “Cậu vẫn ổn chứ? Trông cậu mệt mỏi lắm.” 

Vừa nãy khi đi ngang qua lớp học, Thẩm Tích thấy Từ Doãn Xuân nằm gục trên bàn ở hàng cuối cùng, không hề nhúc nhích. 

Từ Doãn Xuân uể oải: “Ồ…” 

Thẩm Tích: “Có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.” 

Từ Doãn Xuân: “Không được, tôi phải đi tìm thiếu gia, thiếu gia đang đợi tôi… Tôi sắp không kịp rồi…” 

Thẩm Tích nhíu mày: “Cậu thế này rồi mà anh ta vẫn không buông tha cho cậu sao?” 

144 

Cuối cùng Vệ Tu cũng thực sự gặp được Thẩm Tích. 

Trước đây y từng nghe Từ Doãn Xuân nhắc đến Thẩm xinh đẹp mấy lần, là Omega đáng ngắm nhất. Giờ gặp người thật, trong lòng Vệ Tu không khỏi cười khẩy. 

Cũng chỉ tới vậy thôi sao.

Chẳng hiểu có chỗ nào để Từ Doãn Xuân khen ngợi đến thế. 

Thẩm Tích đến cùng Từ Doãn Xuân để tìm Vệ Tu. 

Sau khi đến nơi, Từ Doãn Xuân tự giác lau bàn, khử trùng rồi nằm gục xuống ngủ. 

Hai người còn lại im lặng nhìn nhau, không khí bỗng tràn ngập mùi thù địch khó hiểu. 

Vệ Tu lên tiếng trước: “Có việc gì sao?” 

Thẩm Tích: “Vệ Tu, anh đừng quá đáng! Anh có từng nghĩ Từ Doãn Xuân cũng là một con người bằng xương bằng thịt?” 

Vệ Tu: “?” 

Thẩm Tích: “Anh coi cậu ấy như người hầu, nhưng cậu ấy là một người sống sờ sờ! Cậu ấy đã mệt mỏi đến thế mà anh vẫn sai khiến cậu ấy! Trói buộc cậu ấy! Bắt cậu ấy hầu trà rót nước, phục vụ đại thiếu gia là anh.”

Vệ Tu: “???” 

Vệ Tu cảm thấy cực kỳ oan uổng, có miệng mà khó giải thích. 

Từ Doãn Xuân mệt? 

Con chuột nhỏ kia nửa đêm không chịu đi ngủ, nói là muốn nghiên cứu vật phẩm mới để chơi, còn lôi kéo y thức khuya cùng mình! Lúc thì đòi y dùng thử, lúc thì bắt y ăn thử! Trong khi sáng hôm sau y còn phải đi làm, đi học, người mệt thực sự là ai đây chứ? 

Sai khiến Từ Doãn Xuân? 

Thẩm Tích có biết rằng, lúc này họ chạm mặt nhau là vì để nghe giảng một lớp của Từ Doãn Xuân, còn Vệ Tu đến đây là để thay Từ Doãn Xuân viết bài cảm nhận không? Rốt cuộc là sai ai chứ! 

Linh tính mách bảo Vệ Tu rằng, Omega này có vấn đề.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.