🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

223 

Từ Doãn Xuân lại bò về dưới gầm giường. 

Vệ Tu: “Biết bẩn hay không? Ra ngoài!” 

Từ Doãn Xuân không chịu chui ra, quyết định ở dưới gầm giường chống đối đến cùng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một lý do mà tự cho là cực kỳ xuất sắc. 

“Tôi còn chưa ngửi qua pheromone của thiếu gia, làm sao thiếu gia có thể cắt bỏ tuyến thể?” Từ Doãn Xuân nói: “Dù gì cũng phải đợi tôi tìm ra cách ngửi được mùi…” 

Vệ Tu: “Còn cần tìm cách gì nữa, đến gần một chút là ngửi được thôi.” 

Từ Doãn Xuân tò mò thò đầu ra. 

Vệ Tu quá hiểu cách nắm thóp cái tên fan não tàn của thiếu gia, lại nói: “Ra đây, tôi dạy cậu cách ngửi.” 

Từ Doãn Xuân lặng lẽ bò ra. 

Vệ Tu thầm nghĩ: Thật dễ dụ. 

224 

Vệ Tu đứng trước mặt Từ Doãn Xuân, để Từ Doãn Xuân ngửi tuyến thể sau gáy mình. 

“Thiếu gia! Cúi thấp xuống chút!” 

“Cậu không thể kiễng chân lên sao? Bình thường ai là đứa cứ bám dính trên lưng tôi, gỡ thế nào cũng không xuống?” 

Từ Doãn Xuân đành kiễng chân, áp sát lưng Vệ Tu để ngửi. 

Vệ Tu thả pheromone, Từ Doãn Xuân ra sức ngửi hồi lâu, thất vọng: “Ngửi không được.” 

Từ khi sống lại đến nay, Vệ Tu luôn thu lại pheromone, đây là lần đầu tiên y thử thả nó ra ngoài. 

Y tăng mức độ, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng ngửi được chút ít: “Hơi có mùi trà ô long!” 

Thả quá nhiều pheromone cùng lúc, Vệ Tu có chút choáng váng, nhưng thấy Từ Doãn Xuân phấn khích không thôi y vẫn tiếp tục thả thêm. 

“Ngửi được rồi!” Từ Doãn Xuân cũng hơi choáng váng: “Thơm quá! Pheromone của thiếu gia thật dễ ngửi!” 

“Mùi thơm thế này mà mất đi thì tiếc quá.” 

“Vậy cậu nhân lúc này ngửi cho đã đi.” 

Cả hai chưa từng nghĩ tới, một Beta ở khoảng cách gần như vậy tiếp nhận pheromone của Alpha cấp S với nồng độ cao sẽ dẫn đến hậu quả gì. 

Chỉ là Từ Doãn Xuân muốn ngửi, còn Vệ Tu thì thả ra không chút kiềm chế. 

Mãi đến khi Vệ Tu cảm nhận được pheromone dao động dữ dội, nếu tiếp tục có thể sẽ ép buộc kích hoạt kỳ mẫn cảm y mới dừng lại. 

225 

Từ Doãn Xuân ngửi đến mức đầu óc mơ màng, như kẻ say rượu. 

Vệ Tu: “Thích đến vậy sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Thích… không, không thích!” 

Vệ Tu: “Không thích thì cắt luôn cho rồi.” 

Từ Doãn Xuân thừa nhận thích cũng không được, bảo không thích cũng không xong, đành cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Tu. 

Vệ Tu chẳng hề sợ hãi nhìn lại hắn: “Chuyện vừa nói cậu chưa quên chứ, không định trả lời sao?” 

Từ Doãn Xuân lập tức đỏ mặt, trùm chăn kín đầu: “Tôi không biết, váng đầu quá, ngủ đây.” 

Vệ Tu hừ lạnh một tiếng, hiếm khi y nói rõ ràng đến vậy, thế mà giờ đến lượt Từ Doãn Xuân không chịu thẳng thắn. 

Thằng nhóc thối. 

226 

Bầu không khí giữa cả hai trở nên kỳ lạ, Từ Doãn Xuân định nhân cơ hội chuồn sang phòng khác ngủ. 

Nhưng vừa nghĩ đến tình cảm của thiếu gia dành cho mình, hắn lại bắt đầu rạo rực, không nhịn được mà cọ qua cọ lại trên giường thêm một lúc. 

Cọ mãi như vậy, đến khi Vệ Tu tắm xong bước ra hắn vẫn chưa đi. 

Từ Doãn Xuân: Toi rồi, chạy không thoát! 

Vệ Tu nhìn bộ dạng ấy của hắn, lửa giận bốc lên. 

Y đã tỏ tình rồi, muốn hay không muốn chẳng phải chỉ cần một câu thôi sao? 

Bình thường thằng nhóc này trêu y chẳng thèm do dự chút gì, giờ lại không hề dứt khoát. 

Khoan đã… lẽ nào Từ Doãn Xuân không thích y chút nào? 

Vệ Tu vừa tức vừa nghi, cuối cùng cắn răng cởi áo. 

Y không tin, y phải thử xem thế nào. 

227 

Vệ Tu để trần nằm xuống bên cạnh Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân lập tức xù lông: “Sao anh lại không giữ nam đức vậy! Sao có thể để trần người mà nằm đây!” 

Vệ Tu kìm nén xấu hổ, bình tĩnh nói: “Xoa bóp cho tôi, mấy ngày nay mệt quá.” 

Từ Doãn Xuân: “Anh!” 

Vệ Tu: “Căng thẳng cái gì? Chẳng phải cậu không có ý gì với tôi sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi!” 

Từ Doãn Xuân hối hận rồi, vừa nãy hắn không nên chần chừ, sớm thừa nhận mình cũng có ý với thiếu gia có phải hơn không. 

Giờ bỏ lỡ cơ hội bày tỏ, càng nghĩ càng ngượng. 

… Không sao, hắn thường xoa bóp cho thiếu gia, chẳng vấn đề gì! 

Từ Doãn Xuân xoa bóp hai cái, chẳng biết từ lúc nào đã mê mẩn cơ bắp săn chắc đầy tính đàn hồi và đường nét cơ thể mượt mà của Vệ Tu. 

Thiếu gia… thiếu gia thật tuyệt… Không được! Bình tĩnh! 

Từ Doãn Xuân giật mình, rốt cuộc thiếu gia là yêu tinh gì mà có thể mê hoặc người ta đến vậy? 

Từ Doãn Xuân không nói lời nào, Vệ Tu hơi sốt ruột. 

Y nghiến răng, lật người lại. 

Thế là Từ Doãn Xuân bị gương mặt tuấn tú của thiếu gia đánh trúng, tay run rẩy, suýt nữa nhào vào lòng thiếu gia cọ cọ đòi ôm. 

Cảm nhận được sự dao động của Từ Doãn Xuân, cuối cùng Vệ Tu thở phào nhẹ nhõm. 

Xem ra ai đó cũng không kiên định đến vậy… 

Nhưng y không ngờ mình lại sa đọa nhanh như thế.  

Y đành cam chịu an ủi bản thân: Dù sao trước đây mình vốn chẳng đứng đắn, sẽ lén khắc tên đàn ông lên người, sẽ thầm thương người cùng lớn lên. Bây giờ dùng thân thể để dụ dỗ đàn ông cũng chẳng có gì to tát. 

… Lần đầu tiên kẻ “giữ mình trong sạch” cứ thế mà trượt ngã.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.