🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mặc dù kỹ năng có tên là "Ngôi sao không bao giờ lụi tàn", nhưng ánh sáng của nó lại không kéo dài được bao lâu. Thu Minh Thù không muốn lãng phí thời gian, lập tức gọi Hoàn Ý: "Cơ quan trên tường, ngươi nhìn ra được gì không?" 

Nếu gặp thứ gì liên quan đến mã hóa hay máy móc, Thu Minh Thù còn có thể tận dụng kỹ năng của một sát thủ hàng đầu để phá giải. Nhưng đây lại là mấy cái cơ quan cổ xưa hoàn toàn không có cơ sở khoa học, y đúng là chẳng hiểu nổi một tí nào. Dù giờ đã có ánh sáng để nhìn rõ những ký tự lồi lõm trên tường, nhưng với y mà nói thì cũng chẳng khác gì mò mẫm trong bóng tối. 

Chỉ đành hy vọng vào Hoàn Ý—một cao thủ từng đứng đầu Thiên bảng Tây Lục, biết đâu lại nghiên cứu mấy thứ này. 

Hoàn Ý đương nhiên có chút kinh ngạc trước cảnh tượng Thu Minh Thù đột nhiên phát sáng, nhưng có lẽ do trước đó đã chứng kiến quá nhiều thứ khó tin từ y rồi nên hắn cũng không bất ngờ quá lâu, nhanh chóng tập trung vào cơ quan trên tường. 

Hắn nhìn rất chăm chú, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu ra manh mối gì thì ánh sáng đã dần tắt, bóng tối lại bao trùm mật đạo. 

Thu Minh Thù vội hỏi: "Thế nào? Có cách không?" 

Hoàn Ý trong bóng tối đáp ngay: "Nhanh quá, ta chưa kịp nhìn rõ." 

Thu Minh Thù không nói thêm, giải cơ quan quan trọng hơn. Nghe vậy, y lập tức quay đầu, lại bắn ra một phát "Ngôi sao không bao giờ lụi tàn". 

Hoàn Ý tiếp tục nghiên cứu, nhưng có vẻ hắn cũng không rành lắm về cơ quan, tốc độ nghiên cứu chậm đến đáng thương. Thế là Thu Minh Thù phải liên tục quay đầu phát sáng, duy trì ánh sáng để hắn có thể tiếp tục tìm hiểu. 

Cứ như thế một lúc lâu, Thu Minh Thù... bắt đầu cảm thấy cổ mình hơi mỏi. 

"Xong chưa?" Y không nhịn được mà thúc giục. 

May mắn là đến bước cuối cùng rồi. Hoàn Ý vừa điều chỉnh cơ quan, vừa vô thức liếc sang Thu Minh Thù—đúng lúc bắt gặp cảnh y lại đang quay đầu phát sáng. 

Chỉ tiếc là hiện tại Thu Minh Thù còn đang đắp một lớp hóa trang, khuôn mặt hắn thấy không phải gương mặt quen thuộc kia. 

Bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn mình, Hoàn Ý hơi cụp mi, thu hồi ánh nhìn, tập trung vào cơ quan. Một tiếng 'cạch' vang lên, hắn thản nhiên nói: "Xong rồi." 

Lời vừa dứt, bức tường trước mặt phát ra tiếng ma sát nặng nề, sau đó chấn động, từ từ di chuyển sang một bên, để lộ một lối đi kéo dài hun hút. 

Cuối cùng cũng thành công. 

Thu Minh Thù thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cổ mình cuối cùng cũng được giải thoát. 

Cùng lúc đó, ánh sáng cũng tắt dần, xung quanh lại chìm vào bóng tối. Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến hai người, vì họ đã ghi nhớ tuyến đường trên bản đồ. 

"Đi thôi." Trong bóng tối, Hoàn Ý rất tự nhiên xoay người, chính xác mà nắm lấy tay Thu Minh Thù. 

Thu Minh Thù hơi khựng lại vì sự tiếp xúc bất ngờ, nhưng do khoảng thời gian gần đây đã quen với việc bị Hoàn Ý chạm vào quá nhiều lần, y cũng nhanh chóng thích ứng. Cảm giác thậm chí có phần... quen thuộc đến đáng sợ. 

Lẽ nào đụng chạm thân thể cũng có thể trở thành thói quen? 

Thu Minh Thù khẽ nhíu mày, không chắc lắm về cảm giác kỳ lạ này. 

Trong bóng tối, hai người cùng bước đi, chỉ có tiếng hô hấp và tiếng bước chân lẫn vào nhau, vì vậy dù chỉ một sự thay đổi nhỏ cũng rất dễ nhận ra. 

Hoàn Ý lên tiếng: "Ngươi đang nghĩ gì thế?" 

Thu Minh Thù hoàn hồn, lắc đầu khẽ đáp: "Không có gì." 

Mật đạo quá mức yên tĩnh khiến y hơi khó chịu. Đột nhiên nhớ lại ánh mắt cuối cùng Hoàn Ý nhìn y trước khi ánh sáng tắt, y mở miệng hỏi: "Lúc nãy ngươi cười đấy à?" 

Nắm tay Thu Minh Thù trong bóng tối, Hoàn Ý hơi nhếch môi, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc như thể đang bàn chính sự trong triều: "Không có." 

Dĩ nhiên Thu Minh Thù không tin, nhưng cũng không truy hỏi nữa. Y cũng không định ép hỏi hoàng đế của Vân Lục kiêm hoàng tử Tây Lục làm gì. Hơn nữa, y cũng chẳng muốn nhớ lại cảnh mình cứ liên tục quay đầu bật đèn. Không cười ra tiếng đã là Hoàn Ý nể mặt lắm rồi. 

Nhưng y để ý một chuyện khác: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta à?" 

Hoàn Ý dù gì cũng là hoàng đế Vân Lục, từng sống ở Tây Lục nhiều năm, kiến thức phong phú. Nhưng dù vậy, chuyện y đột nhiên phát sáng cũng quá phi logic đi? Sao Hoàn Ý lại có thể bình thản như không có gì xảy ra thế này? 

Nếu không phải xung quanh tối đen, Thu Minh Thù đã định quan sát kỹ nét mặt người bên cạnh rồi. Đáng tiếc, y chẳng thấy gì cả. 

Hoàn Ý nhẹ nhàng cười: "Vì ngay từ lần đầu gặp mặt, Thu phi đã là một người rất thú vị rồi." 

Thu Minh Thù hơi ngẩn ra, cố nhớ lại lần đầu tiên gặp Hoàn Ý. 

Lúc đó là khi nào nhỉ? 

À, hình như là sau khi y nâng cấp thuộc tính May mắn, nhận được kỹ năng "Ngã sấp mặt 100% có người đỡ", thế là Hoàn Ý—người vừa khéo đi ngang qua—trở thành nạn nhân đầu tiên của cái kỹ năng này. 

Nhớ lại thì, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm nhỉ? 

Vậy Hoàn Ý dựa vào đâu mà kết luận y là một người thú vị? Chỉ vì y có thể ngã ngay cả khi đi trên đường bằng phẳng sao? 

Thu Minh Thù không biết rằng, trong khi y cho rằng lần đầu gặp Hoàn Ý là cú ngã định mệnh ấy, thì trong mắt Hoàn Ý, lần đầu gặp nhau thật sự lại là ở Cung Hoài Ngọc. 

Hôm đó, Thu Minh Thù ho ra máu, yếu ớt nằm trong tẩm cung nghỉ ngơi. Hoàn Ý lặng lẽ vào cung thăm y mà không hề báo trước. Nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh—mặc kệ mình còn đang ho sù sụ, thân thể yếu đến mức suýt đứng không vững, Thu Minh Thù vẫn kiên trì bò dậy... để trang điểm.

Hoàn Ý không kể lại cảnh tượng vui vẻ của lần gặp gỡ đầu tiên này cho Thu Minh Thù, khóe môi hắn nhịn không được mà cong lên, sau đó lại nói: 

"Vậy nên, bất kể có chuyện thú vị gì xảy ra trên người ngươi, cũng không đáng ngạc nhiên." 

Thu Minh Thù: "..." 

Phát sáng cũng tính là chuyện thú vị à? Hắn không thấy có gì sai sai sao? 

Có lẽ đoán được suy nghĩ của Thu Minh Thù, Hoàn Ý nói: 

"Ngươi ở hậu cung nước Nghiêu chưa lâu, có lẽ chưa từng thấy những người khác, đợi đến khi gặp rồi ngươi sẽ hiểu." 

Thu Minh Thù: "..." 

Nghe giọng điệu này của Hoàn Ý, bây giờ mà có người nói với hắn là có phi tử nào đó trong hậu cung của Hoàn Ý không phải con người, hắn chắc cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa. 

Lúc trước vì phải lén xâm nhập vào Phượng Lân Châu nên bầu không khí khá căng thẳng, hai người đều ít nói chuyện. Bây giờ sau khi phá giải cơ quan, không khí giữa họ vô thức có chút thay đổi. Vừa đi vừa trò chuyện vài câu, bất giác đã đi được một quãng đường không ngắn. 

Phía trước dần hiện ra ánh sáng lờ mờ. Thu Minh Thù để ý thấy họ đã đến gần lối ra, không nhịn được nhắc nhở: 

"Cẩn thận chút." 

Hoàn Ý cũng không phải người không có kinh nghiệm thâm nhập, trước khi Thu Minh Thù nhắc nhở, hắn đã ngừng nói chuyện, thần sắc nghiêm túc hơn. 

Lối ra của mật đạo nằm trong một căn phòng trống trong viện nào đó trên Phượng Lân Châu. Dù đoán rằng người ở đây quá tự phụ, nghĩ không ai có thể lẻn vào đảo, nhưng Thu Minh Thù và Hoàn Ý vẫn chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất trước khi chậm rãi bước ra khỏi mật đạo sau kệ sách trong phòng. 

Bên trong vô cùng yên tĩnh, sạch sẽ tinh tươm, nhưng có vẻ không có ai ở. 

Cũng may trong phòng không có người mai phục. Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, ngoài vài tiếng bước chân tuần tra lác đác, cũng không có âm thanh gì bất thường. 

Xem ra lần lẻn vào này cũng khá thuận lợi. Chỉ cần không bị tóm ngay tại lối ra mật đạo, tiếp theo không có gì bất trắc, Thu Minh Thù tự tin mình sẽ không bị phát hiện. 

Có vẻ như cảnh giác của Phượng Lân Châu còn thấp hơn y tưởng, nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu từ trước. Thu Minh Thù vẫn nhớ rõ trước khi xuất phát, nữ hoàng Tây Lục đã nhắc bọn họ rằng Phượng Lân Châu rất tự tin vào hệ thống phòng thủ của mình. Nhờ có đóa Hoa Ngọc Diễm, toàn bộ Phượng Lân Châu trong ngoài đều được bao phủ bởi năm tầng đại trận, người thường rất khó xuyên qua trận pháp để xâm nhập vào. 

Tất nhiên, có lẽ họ không ngờ rằng Thu Minh Thù và Hoàn Ý có thể nghĩ ra cách cải trang thành nô lệ để vào đây. Hoặc cũng có thể, Phượng Lân Châu theo bản năng cho rằng đám đàn ông yếu đuối của Tây Lục dù có lọt vào thì cũng chẳng gây ra được sóng gió gì. 

Ngoại trừ vị Tử Vi Linh Kiếm từng xuất hiện nhiều năm trước. Nhưng vào thời điểm này, tin tức về việc chủ nhân Lâm Lang Hiên ở Vân Lục chính là Tử Vi Linh Kiếm vẫn chưa kịp truyền về Phượng Lân Châu từ đám người nhà họ Chung ở Tây Hải, vậy nên bọn họ chưa kịp tăng cường phòng vệ. Nữ hoàng Tây Lục đã sớm đoán được điều này, thế nên mới tranh thủ cơ hội để nhanh chóng xâm nhập. 

Hơn nữa, Hoàn Ý – Tử Vi Linh Kiếm này – trong mắt người Phượng Lân Châu hay thậm chí cả Tây Lục, vốn dĩ không được xem là một người đàn ông yếu đuối. 

Nói đúng hơn thì, trong mắt họ, Tử Vi Linh Kiếm đã vượt khỏi phạm trù giới tính, hoặc thậm chí là phạm trù con người. 

Dĩ nhiên, bản thân Hoàn Ý không hề biết người ta nhìn mình như thế nào, cũng chẳng cảm thấy mình có gì khác thường. Giờ phút này, hắn rất có ý thức của một người bình thường, ngoan ngoãn theo sau Thu Minh Thù rời khỏi căn phòng, bước chân nhẹ nhàng tránh né nhóm tuần tra. Lúc thì nhảy lên nóc nhà, lúc lại cúi mình ẩn vào sau tường. Sau một quãng đường dài, cuối cùng cả hai cũng đến được một trong những điểm quan trọng trên bản đồ. 

Trước mặt họ là một bức tường xám cao ngất, bên trong là một khu vườn rộng lớn. Đứng bên ngoài, họ có thể dễ dàng nhìn thấy hoa đào, hoa lê cùng vô số loài hoa lạ chưa từng gặp mọc tràn qua tường. 

Theo thông tin trên bản đồ, đóa Hoa Ngọc Diễm đang nằm trong khu vườn này. 

Tuy nhiên, vì có ảo trận bao phủ, họ không thể trèo tường vào thẳng mà chỉ có một con đường duy nhất để đi qua: cánh cổng lớn ở chính giữa bức tường. 

Vấn đề là, muốn đi qua cổng, họ phải vượt qua một thử thách—theo lời hai thuộc hạ của nữ hoàng Tây Lục từng điều tra, chỉ những người có dung mạo đủ đẹp mới có thể qua cửa này. 

Bởi vì trận pháp được tạo ra từ đóa Hoa Ngọc Diễm, mà loài hoa này chỉ thích mỹ nhân đến gần mình, vậy nên mới có điều kiện kỳ quái như vậy. 

Thu Minh Thù trong lòng có vô số lời muốn phun ra, nhưng lúc này không có thời gian để nói nhiều. Y nhanh chóng tìm một góc tường vắng vẻ, ngồi xổm xuống, lấy ra dụng cụ chuẩn bị từ trước để gỡ lớp hóa trang trên mặt. 

Với kỹ năng trang điểm trung cấp của mình, động tác của Thu Minh Thù cực kỳ nhanh gọn. Chẳng mấy chốc, lớp phấn vàng làm xỉn da đã bị lau sạch, làn da trắng nõn lộ ra, sau đó y bắt đầu xử lý phần mũi và mắt. Nghĩ đến việc Hoàn Ý không biết trang điểm hay tẩy trang, hắn vừa làm vừa nói: 

"Bệ hạ, ngài đợi chút, ta xử lý xong sẽ giúp ngài tẩy trang, đừng có mà..." 

Y vừa nói vừa lau sạch lớp hóa trang, khôi phục dung mạo ban đầu. Nhưng khi quay lại định tìm Hoàn Ý thì phát hiện... Hoàn Ý không biết đã vào trong cổng từ bao giờ, lúc này đang đứng bên trong, quay đầu nhìn hắn. 

"Trận pháp này..." Hoàn Ý có chút bất đắc dĩ thở dài, "Hình như bỏ qua ta luôn rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.