Edit: Choze Càng gần đến ngày hẹn cậu bé càng háo hức, cậu ngồi bên bờ sông, bứt từng cọng cỏ, gấp thành những ngôi sao nhỏ. Một cái, hai cái...cỏ nước len lỏi giữa những ngón tay non nớt, đôi mắt cậu rũ xuống dưới ánh trăng, dáng vẻ chuyên chú đến ngoan ngoãn. Lâm Kỳ ngồi ngay cạnh vừa kết thúc một ngày tu luyện, y mở mắt, thở dài một hơi. Gió đêm dịu dàng. Cậu bé hơi khựng lại, cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn về phía trước: "Người xong rồi ạ?" Lâm Kỳ bị những ngôi sao nhỏ trên tay cậu thu hút, y cầm một cái lên ngắm nghía. Tuy cọng cỏ hơi ngắn, nhưng ngôi sao lại nhỏ nhắn tinh xảo. Thiếu niên hơi ngượng ngùng, đầu ngón tay vô thức vân vê nhánh cỏ bên cạnh: "Cái này... là tỷ tỷ nhà họ Lục dạy ta." Lâm Kỳ: Thì ra còn là một đứa bé khéo tay. Căng thẳng gì chứ? Y đặt ngôi sao xuống, nhúng tay vào nước, vẽ lên mặt đất một chữ "b", tượng trưng cho ngón tay cái giơ lên khen ngợi. Cậu bé nhìn mà chẳng hiểu gì, cũng không dám hỏi, chỉ dè dặt đoán: "Người... đang khen ta sao?" Hỏi xong, mặt cậu đỏ bừng. Lâm Kỳ hơi ngẩn ra rồi bật cười, dùng ngón tay còn ướt chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu. Trong lòng nghĩ thầm: Đúng là một đứa trẻ dễ xấu hổ, nhóc con, thế này rất dễ làm người ta muốn trêu đấy nhé. Giọt nước nhỏ xuống tay, cậu bé bỗng
Beta: Wine
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-tranh-xa-nhan-vat-chinh-van-nhan-me/2787641/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.