Edit: Choze Có lẽ, y thật sự chỉ là một thằng ngu mà thôi. Từ bầu trời hạ xuống, nơi Ân Vấn Thủy dẫn y tới là đỉnh Thiên Phong. Một vầng trăng bạc treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt xua tan bóng tối, phác họa rõ dần những dãy núi mờ ảo, cũng chiếu rọi dòng sông xác trong Ác Linh Cốc. Dòng nước đen cuộn trào, từng bọt nước lớn nổi lên, trên đó hiện ra những gương mặt người vặn vẹo, dữ tợn, chết không nhắm mắt. Những đống xương trắng chất đống bên bờ sông, thịt thối chưa rữa hết, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến người ta buồn nôn. Lâm Kỳ im lặng thở dài: "Sao lại chọn chỗ này chứ?" Vừa thối, vừa bẩn, vừa âm u. Ân Vấn Thủy nhìn quanh, mỉm cười: "Ừm, xem như kỷ niệm cho lần gặp lại của chúng ta." Lâm Kỳ mặt lạnh như tiền. Gặp lại? Ồ, là cái ngày y bị quái vật truy sát đến suýt toi mạng đó hả? Không muốn kỷ niệm chút nào. Con đường bên bờ sông xác chẳng khác gì được chất thành từ xương trắng. Lâm Kỳ bước từng bước, phải cẩn thận tránh đạp trúng đầu lâu, tay chân rải rác khắp nơi. Đi một lúc, y phát bực, tính ngự kiếm bay qua cho nhanh nhưng lại bị Ân Vấn Thủy kéo lại, mỉm cười lắc đầu: "Đừng vội." Lâm Kỳ thu hồi kiếm Lăng Vân, nói: "Được thôi." Trên dòng sông xác, từng bong bóng khí nổi lên rồi nổ tung, phát ra những tiếng lách tách rất nhỏ, cảnh vật
Beta: Wine
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-tranh-xa-nhan-vat-chinh-van-nhan-me/2787659/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.