Thấy sắc mặt Cao Dương Thành rất kì lạ, anh bạn nhỏ cũng có vẻ ngại ngùng, bàn tay nhỏ bé gãi gãi đầu, gương mặt đỏ lên: “Mẹ nói thứ này mà lôi ra thấy xấu hổ ơi là xấu hổ, nhưng mà, mẹ nhờ vào bán thứ này mới có tiền chữa bệnh cho Dương Dương, cho nên Dương Dương không sợ xấu hổ, chú Cao, chú có dùng được thứ này không? Nếu như chú cần đến, có thể tìm Dương Dương để mua không?”
Anh bạn nhỏ chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh chằm chằm.
Cao Dương Thành quả thật không biết nên khóc hay nên cười, trên thế giới sao lại có đứa nhóc quỷ sứ kì lạ như thế chứ!
Nắn nắn chiếc bao được anh bạn nhỏ lấy ra, anh nhếch miệng, nghiêm túc hỏi cậu bé: “Cháu có biết cái này được dùng khi làm gì không?”
Anh thực sự tò mò, rốt cuộc phải là người mẹ như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một cậu bé vừa ngây thơ vừa gian xảo như thế.
Cậu bé nghiêm túc lắc đầu: “Con từng hỏi mẹ rồi, nhưng mẹ không chịu nói.”
Cao Dương Thành nhéo nhéo đầu mũi thằng bé: “Không chịu nói là đúng rồi.”
“Nhưng mẹ con bảo, là đàn ông thì đều phải dùng.”
“...”
“Mẹ nói bây giờ Dương Dương vẫn là bé trai, tạm thời không dùng được, nhưng sau này sớm muộn gì cũng dùng được.” Anh bạn nhỏ nở nụ cười vừa hài lòng vừa mong chờ.
Cao Dương Thành hoàn toàn cạn lời.
Cuối cùng anh đã hiểu được, người mẹ kì khôi như thế nào mới dạy ra được một cậu con trai kì khôi cỡ này! Anh thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/539849/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.