Thời điểm Hoàng Ngân đang rửa rau, cô chợt cảm thấy cằm mình có chút mát lạnh, ngay sau đó bị ngón tay của ai kia kéo lệch sang bên.
Cô chớp mắt, mơ màng nhìn Cao Dương Thành trước mặt mình.
Bấy giờ bàn tay nâng cằm cô lên của anh đang cầm lọ thuốc, còn tay kia vừa cầm bông băng đã thấm thuốc, vừa cẩn thận bôi lên bên phần má sưng đỏ của cô.
Cặp mày kiếm anh khí lúc này chợt nhíu chặt.
“Không bảo vệ em chu toàn là lỗi của anh! Anh cam đoan sau này sẽ không để ai bắt nạt em nữa! Nhưng với điều kiện, em phải thẳng thắn với anh, được chứ?”
Cao Dương Thành lúc nói lời này, khóe mắt có chút cay cay.
Vành mắt Hoàng Ngân cay nồng, cảm động gật đầu, "Được."
“Sau này chắc anh phải tính xem có nên buộc hai miếng bọt biển trên má em không...”
Anh bất đắc dĩ đáp, cẩn thận giúp Hoàng Ngân sơ cứu vết thương như sợ sẽ làm đau cô.
Hoàng Ngân nghe anh nói vậy, chợt bật cười: "Anh nghĩ em là SpongeBob à?"
"Em mà là SpongeBob, anh lại bớt lo!” Cao Dương Thành nghiêm túc đáp.
Sâu trong ánh mắt thăm thẳm của anh tràn đầy đau lòng, mày kiếm nhíu chặt, trầm giọng nói tiếp, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ mình sẽ trói em ở bên cạnh 24/24 mất thôi! Như thế em sẽ an toàn hơn!”
Hoàng Ngân khẽ cười, khóe mắt vương lệ: “Anh nói xem, trừ anh ra, có phải ai cũng nghĩ em mình đồng da sắt, không biết mệt mỏi, không biết đau đớn hay không?...”
Khi cô cất tiếng, giọng bỗng trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540147/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.