Hai tay cô kéo giật ra phía sau hòng gỡ tay ra, nhưng Cao Dương Thành lại chẳng hề cảm nhận được sự giãy dụa của cô. Anh nắm tay cô rất chặt, tự ý đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa hỏi cô: “Tối nay chúng ta ăn gì? Ăn quán hay nấu ăn ở nhà? Nếu ra ngoài ăn thì để anh bảo thím Lâm nấu cơm cho Dương Dương.”
“Dương Thành, em phải về thăm Thanh Nga!”
Truyện có bản quyền up trên
“Trả lời anh, ăn ở nhà hay ăn ở ngoài!”
Cao Dương Thành bất giác gằn giọng hơn một chút.
Trái tim Hoàng Ngân hơi run lên…
Cô cảm nhận được cơn giận tích tụ trong lồng ngực anh, nhưng anh đang cố gắng kiềm nén.
Rốt cuộc anh đang bực mình ai cơ chứ?
“Em muốn ăn ở đâu?”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
“Vậy thì đi ra ngoài ăn đi.”
Anh quyết định.
Anh chăm chú nhìn Hoàng Ngân rồi dịu dàng nói: “Trong trí nhớ của anh, hình như sau bốn năm chúng ta chưa từng chính thức hẹn hò đi ăn một bữa cơm nào cả.”
Anh mỉm cười, cơn nóng giận ban nãy đã bị anh xua tan từ lâu: “Đi thôi.”
Hoàng Ngân bị cảm xúc lúc lạnh lúc nóng của anh làm cho rối rắm mơ hồ. Cô nhận ra có lúc mình thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, nhiều lúc cô không thể đoán ra được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Ví dụ như bây giờ!
Cao Dương Thành dẫn Hoàng Ngân vào một nhà hàng đồ Tây lịch sự đắt đỏ.
Màu sắc trang trí chủ đạo của nhà hàng là trắng và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540162/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.