Trần Lan nhìn tính cách vặn vẹo của con gái mình, bàn tay khựng lại trong không trung càng run rẩy dữ dội: "Đỗ Thanh Nga, con lòng dạ rắn rết! Con làm như thế không cảm thấy có lỗi với chị con sao?"
"Chị ta có xứng với con không?" Đỗ Thanh Nga gào lên với Trần Lan.
"Con bé làm gì có lỗi với con hả? Con bé đã từng phản bội con sao? Con bé cũng quen biết người đàn ông kia trước con! Con dựa vào cái gì oán giận con bé cướp đi người đàn ông của mình hả! Vì cứu bọn họ mà con mất đi hai chân, có phải con cảm thấy mình cao thượng lắm hay không? Có phải con cảm thấy họ mắc nợ con cả đời hay không? Hay là con cảm thấy nếu họ sớm nói cho con biết mối quan hệ của họ, con cũng sẽ không rơi vào tình trạng thế này? Đỗ Thanh Nga, tai nạn xe cộ kia xảy ra, người được con cứu mạng không phải ai khác, chính là chị gái con! Cho dù có mất đi hai chân, chuyện con cứu chị gái mình cũng là việc nghĩa không thể không làm! Bây giờ con dựa vào cái gì ở đây oán trách con bé, oán hận con bé, trả thù con bé! Con là đồ điên! Đỗ Thanh Nga, nhiều ngày nay, mẹ chính là người không xứng làm mẹ nhất, chiều theo sự càn quấy của con! Mẹ không nên như vậy, không nên, nếu không cũng sẽ không tạo nên kết cục bi kịch như bây giờ..."
Trần Lan hối hận muộn màng.
Trong đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Đỗ Thanh Nga không một gợn sóng, dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540191/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.