Bà ta đeo tạp dề đi từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy Hoàng Ngân, khuôn mặt đang cười bỗng thay đổi.
Hoàng Ngân thấy bị lộ, giả vờ sợ hãi nữa thì hơi mất mặt, cô vội vàng ưỡn ngực lên, đáp lời bà ta: “Là tôi.”
“Âm hồn không tan!”
Ôn Thuần Như mắng một câu.
Nhưng…
Chỉ vậy rồi quay người đi vào trong bếp!
Làm cho Hoàng Ngân, quả thật không thích ứng kịp!
Cô vươn người ra, hỏi Cao Dương Thành: “Mẹ anh… không đuổi em đi à?”
Cô quả thật không dám tin!
Cao Dương Thành chẳng ừ hử gì cả.
“Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ bà ta tìm thấy lương tâm rồi à?”
Hoàng Ngân xoa xoa cằm, trề môi lẩm bẩm.
Cao Dương Thành cũng nhìn cô, thể hiện sự nghi hoặc.
Hoàng Ngân nghĩ nghĩ, vẫn kể cho Cao Dương Thành nghe toàn bộ câu chuyện gặp Ôn Thuần Như trong siêu thị hôm nay.
Còn kể với anh, chuyện liên quan đến nhiễm độc, cô cũng không thể giấu diếm nói cho Ôn Thuần Như.
Chưa hết, cô còn không quên bổ sung thêm một câu thể hiện lập trường của mình: “Tuy bà ấy là mẹ anh,anh không nhẫn tâm nhưng em nhẫn tâm! Ai tổn thương đến người em yêu… tất cả…đều diệt hết!!”
Hoàng Ngân nói xong, thì hai tay đưa trước ngực tạo thành dấu X!
Cao Dương Thành nhướn mày…
Đôi mắt hiền từ chăm chú nhìn Hoàng Ngân, thâm trầm đi.
Hoàng Ngân liếm liếm môi, gật đầu, khắng khái thừa nhận: “Đúng! Người em yêu mà em nói chính là anh! Anh đắc ý chưa”
“…”
Quá thắng thắn, trực tiếp khiến Cao Dương Thành không biết nói gì.
Vật nhỏ đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540531/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.