Trần Lan cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng ran: “Không phải việc của con, mẹ và ba con... không xảy ra chuyện gì. Các con cũng đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta không trẻ con như các con đâu.”
“...”
Hoàng Ngân liếc nhìn mẹ mình, lại liếc nhìn sang người ba.
Cao Dương Thành cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm ba mình, trên mặt đầy hoài nghi. Một lúc lâu sau, anh mới xích lại gần ba mình, hạ thấp giọng hỏi: “Ba, thật không được hả?”
Cao Lâm Tuấn hờ hững liếc nhìn con mình: “Con lo tốt chuyện của chính con là được rồi.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Vậy đêm qua thật không phải con khóa cửa à?”
Trần Lan hỏi Hoàng Ngân.
“Dĩ nhiên không phải.”
Hoàng Ngân cực lực phủ nhận: “Con đã hận không thể lập tức đi gõ cửa.”
Đương nhiên, cuối cùng chắc chắn không gõ.
“Dì Trần, làm sao cửa lại bị khóa trái?”
“Tôi cũng không khóa.”
Dì Trần trong phòng bếp đáp.
“Là thế này...”
Rốt cuộc Cao Lâm Tuấn đặt tờ báo trong tay xuống, quét mắt nhìn mọi người, mặt không đỏ tim không đập giải thích: “Thật ra, cửa không bị khóa trái, chỉ là bị Dương Dương dùng một khối xếp gỗ chèn lại mà thôi, buổi sáng hôm nay mới phát hiện.”
“...”
Cao Dương Thành cười trên nỗi đau của người khác liếc nhìn ba mình, nhíu mày cười nói: “Ba, đêm qua đủ bối rối nhỉ?”
Thật vất vả nghĩ cách giữ người lại, kết quả...
Xôi hỏng bỏng không.
Sao anh buồn cười như vậy chứ. Cuộc sống khó khăn, có một số việc không cần phải vạch trần.
—— Cuối tuần ——
Cao Dương Thành dẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540642/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.