Bà nâng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh lên, nghiêm túc xem kỹ một hồi rồi nhíu mày lườm Lục Li Dã: “Tên nhóc này, cháu bảo vệ bạn gái mình kiểu gì thế? Không ngờ lại bị đánh thành như vậy!!”
Tần Sầm một bộ ghét bỏ cháu trai mình vô dụng.
Vũ Quỳnh giải thích: “Bác sĩ Tần, cháu không phải bạn gái anh ta. Hơn nữa vừa nãy anh ta đã giúp cháu.
“Cháu đến quá muộn, đến lúc đó cô ấy đã thành như này rồi, ôi! Dì đừng nói những lời thừa nữa, dì hãy mau bôi thuốc cho cô ấy đi.”
Lục Li Dã thúc giục không biết lớn nhỏ.
Tần Sầm im lặng lắc đầu, bà ngồi xuống rồi bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho Vũ Quỳnh: “Cô gái, hơi đau đấy, cháu chịu đựng chút nhé.”
“Dạ, không sao ạ, cháu chịu được.”
“Dì, dì phải cẩn thận chút nhé!”
Lục Li Dã nói, gương mặt tuấn tú đẹp đẽ đến gần khuôn mặt nhỏ sưng đỏ của Vũ Quỳnh, khóe miệng giương lên rồi cười lưu manh: “Không được để cô ấy hủy dung, cậu đây thích ngắm khuôn mặt này của cô ấy!”
“...”
Tần Sầm ghét bỏ lườm cháu trai mình: “Ơ hay! Thằng quỷ này, cháu mặt dày thế này từ khi nào?”
Bà lại quay sang nhìn Vũ Quỳnh rồi chỉ Lục Li Dã: “Chẳng trách nó không theo đuổi được cháu, nếu là dì thì dì cũng không cần nó, nông cạn! Đúng không nào?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Vũ Quỳnh cảm thấy đánh giá của Tần Sầm rất chuẩn, thẳng thắn, cô bận gật đầu phụ họa: “Dạ! Nông cạn!”
Lục Li Dã cũng không giận việc mình bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540767/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.