Lê Dã, mẹ nó, đây gọi là diễn kịch ư?!
Đây rõ ràng là đùa giả làm thật!!
Ánh đèn rất chói, người bình thường chắc chắn sẽ không chú ý nhìn chăm chú vào ánh đèn, ánh đèn chiếu xuống, nếu như không quan sát tỉ mỉ, rất khó phát hiện ra nơi bí ẩn này.
Thế nhưng Lục Li Dã anh vừa vào cửa đã phát hiện ra.
Hướng Tình có chút khâm phục năng lực quan sát tỉ mỉ của anh ta, hơn nữa, đối với thân phận mơ hồ của anh ta, cô càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ.
Lục Li Dã thành công lấy camera xuống, Hướng Tình mặc xong quần áo, đi xuống giường.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.
Ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh ta nặng nề nhìn cô: “Chuyện ngoài ý muốn hôm nay, tôi sẽ cố gắng đền bù tổn thất cho cô!”
Giọng nói của anh ta rất dày, rất có từ tính, giống như tiếng đàn vi-ô-lông, du dương và trầm thấp.
Hướng Tình hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình nhìn giống như không để ý đến chuyện này: “Anh đừng quên lời hứa của anh với tôi là được.”
“Tôi qua boong tàu hóng gió.”
Cô nói xong liền đi ra ngoài.
Dường như trước ngực có thứ gì đó đè nặng, khiến cho cô cảm thấy khó thở.
Cô thậm chí còn có chút hoài nghi, nếu mình tiếp tục bị hành hạ như thế, cô sớm muộn sẽ chết vì ngạt thở.
Lục Li Dã không ngăn cản cô, chỉ phân phó cho Tống: “Cậu đi theo cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra chuyện gì là được.”
“Vâng.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/541132/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.