Lúc cô ngã xuống, đập vào chỗ nào không đập, cứ thế trùng hợp, trực tiếp đập đầu vào… túi quần người ta!
Hướng Tình bỗng nhiên ý thức được suy nghĩ của mình có chút xấu xa, trong đầu cô bỗng nhiên giật mình, tỉnh táo lại, cuống quýt từ trên người anh ta đứng lên: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô thật lòng không cố ý.
Duyên phận này thật đúng là nói không nên lời!
Morri ngồi dậy, đùi phải khom xuống, cánh tay dài của anh ta tùy ý để lên trên đầu gối, nhìn cô gái đối diện, ánh mắt thản nhiên, anh ta không nói gì, giống như đang chờ cô nói chuyện.
Hướng Tình bị anh ta nhìn chăm chú, cô có chút xấu hổ.
Người đàn ông này có làn da rất trắng, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt rất thản nhiên, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, giống như bất kỳ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Hướng Tình gặp được loại người đàn ông này, dù sao có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời, cô không biết nên làm thế nào cho phải.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh!”
Hướng Tình lễ phép nói cảm ơn.
Nếu như không có anh ta ra tay cứu giúp, nói không chừng, giờ phút này, cô đã chìm vào trong biển rộng, thành thức ăn ngon trong bụng mấy con cá biển.
Sau đó Hướng Tình nghĩ lại, cô vẫn còn cảm thấy có chút sợ.
“Cô tên là gì?”
Anh ta bỗng nhiên hỏi.
Hướng Tình sửng sốt nửa giây, thành thật trả lời: “Cao Hướng Tình.”
Anh ta hơi nhíu mày, nhìn cô, không nói gì nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/541135/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.