Minh Nguyệt lại một đường đi trở về bên bờ sông, cách đó không xa là nước sông cuồn cuộn đang chảy xiết, chỉ là hình như không nhận thấy địa điểm đang đi đến, chính là kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn tự xưng là “Ninh vương”, thật không thể tin được thần sông này lại là một cái phiên vương…. Không đúng! Phải nói là một cái vương gia khi còn sống. 
“Đi xuống đi!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói. 
Nàng mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần :” Xuống? Đi xuống nơi nào?” 
“Tất nhiên là đáy sông!” 
“Đáy sông?” Nàng ngây ngốc lặp lại, sau đó mới ý thức được ý tứ của đối phương :”Đáy sông!” 
Hàn Tĩnh lười cùng nàng giải thích, phất tay áo phải lên, nước sông nháy mắt cuồn cuộn kéo lên, dâng lên cao gấp mấy trượng, tiếp theo đánh về phía hai người, khiến Minh Nguyệt mở lớn miệng nhỏ, nghĩ rằng sẽ bị cắn nuốt. 
“A….” Thì ra nàng không thể trốn thoát vận mệnh bị chết chìm. 
Theoi bản năng, Minh Nguyệt hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, đây là tư thế tự bảo vệ chính mình. 
“Ngươi còn ngồi đó làm cái gì?” 
Những lời này khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân từ đầu đến chân đều khô ráo, một giọt nước cũng không có. Mà trước mắt lại là toà cung điện uy nghiêm cao ngất đứng sừng sững cùng với cửa cung trang nghiêm màu đồng. 
“Di? Nơi này là đáy sông? Thật sự là quá lợi hại….” 
“Ít nói lời nịnh hót chút đi.” Hàn Tĩnh không cảm kích nói. 
Minh Nguyệt còn ngơ ngẩn nhìn xung quanh, miệng oa oa kêu :”Đây là ở 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-ha-ba/1267642/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.