- Dậy rồi sao kô lên tiếng? Cô câm rồi à?
- Anh là ai?
- Con trai lão già hôm qua bị cô tát..! Yoshi...Furu Yoshi
- Hừm...anh đã?
- Tôi kô như lão ta
- Cảm ơn! h` thì tôi đi đc chứ?
- Ở lại! - hắn quay đầu lại nhìn nó...hắn ta đẹp quá...một vẻ đẹp khác hẳn Hirosi...vẻ đẹp khá là " thiên thần" chứ kô " bất cần đời " như Hirosi
- Còn chuyện gì sao? - nó nghiêng đầu
- Mặc quần áo vào và ở lại ăn sáng cùng tôi - hắn ta nói giọng đều đều, nhìn chằm chằm vào ngực nó
- Này...quay mặt đi! - nó lấy chăm trùm kín đến tận cổ - nhưng tôi kô có quần áo
- Vậy thì để thế đi - hắn vẫn tiếp tục nhìn nó nhưng lần này hắn tiến lại gần hơn
- Nhưng mà...tôi lạnh lắm - nó trùng mắt xuống, rưng rưng
- Đắp chăn vào...nhà tôi đâu có thiếu chăn
- Nhưng anh bảo tôi xuống ăn sáng cùng anh!
- Ngồi đấy đợi...tôi mang lên cho! - hắn đóng sầm cửa lại, kô để cho nó kịp nói tiếng nào
- Ơ...đồ đểu!!! - nó cầm cái gối phi cái đốp vào cánh cửa
----------------------
- Này! ăn đi - hắn ngoắc tay về phía cửa, một hàng người hầu bê thức ăn ra trước mặt nó
- Tôi có phải heo đâu
- ĂN!!! - hắn ta nhìn nó cũng biết nó nhịn đói khá lâu rồi
- Nhưng anh bảo họ ra đi - nó nhìn từng người một đang đứng xung quanh cái giường
- Ra đi! - hắn hất hàm
- À... mà anh làm gì
- Bác sĩ!
- Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-thay-em-nhe/39146/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.