Ở một vùng đất xa xôi, sâu trong Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Một thiếu nữ nhân tộc trẻ tuổi đang thích thú tưới hoa. Dáng người thiếu nữ lả lướt, khuôn mặt thanh thuần tươi vui, bên tai còn có một nhành hoa trắng, vô cùng xinh đẹp thánh khiết. Xung quanh nàng là muôn vàn sắc hoa, đỏ có, xanh có, vàng có, trắng có… Muôn hoa khoe sắc, mọi thứ dường như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng.
Phía xa là một ngôi nhà tranh nhỏ, bên trong chỉ có một nữ nhân trung niên đang đọc sách. Nàng có một dung mạo vô cùng phổ thông, kiểu như chỉ cần hòa vào dòng người là sẽ lập tức biến mất. Tuy nhiên đôi mắt lại rất sáng, tròng mắt có màu lam rất đặc biệt. Nàng từ tốn vừa đọc vừa thưởng trà, thỉnh thoảng lại nhìn thiếu nữ một cái rồi mỉm cười. Đây chính là cuộc sống mà nàng mong muốn, sau khi trải qua bao năm tháng lăn lộn ngoài kia.
Thịch!
Đột nhiên tim nàng như chậm lại một nhịp, cuốn sách rơi xuống đất.
Thiếu nữ bên ngoài dường như cũng nhận ra điều gì đó, cô bé hoảng hốt chạy vào, nói:
- Lan tỷ, tỷ có cảm thấy.
- Là nước mắt của Lam. - Nữ nhân trung niên đứng dậy, nhíu mày. - Tuyết Nhi, xem ra chúng ta không còn thời gian để nghỉ ngơi.
Thiếu nữ gật đầu, lưu luyến liếc nhìn vườn hoa của mình. Nữ nhân mỉm cười xoa đầu nàng:
- Tuyết Nhi, họ sẽ chăm sóc hoa dùm muội. Sau khi xong việc chúng ta sẽ trở lại đây, muội yên tâm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam/433177/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.