Đêm kết thúc kì thi đại học, Hoành Tịnh bị tiếng chuông ồn ào của điện thoại đánh thức, màn hình hiển thị người gọi đến là Hạng Chương.
Nhìn thấy cái tên này, Hoành Tịnh ngẩn ngơ tròn trĩnh mười giây. Cô đưa mắt nhìn sang người mẹ sắc mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán của bà, nhận thấy vẫn như cũ. Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu gọi lại điện thoại.
Cuộc gọi tút một tiếng đã được đối phương nhận, giống như đang cố ý đợi vậy. Hoành Tịnh kìm nén nỗi niềm đang dâng trào trong lòng, nhẹ giọng khẽ nói: “Alo.”
Một giọng nói tức giận ngay lập tức vang vọng vào bên tai. Hoành Tịnh không thể tin được liếc nhìn điện thoại, sau khi xác nhận cuộc gọi đã gọi cho đúng người, cô nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thuần?”
“Hừ, cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi hả? Cậu chỉ biết nghe điện thoại của Hạng Chương thôi đúng không? Tớ đã gọi cho cậu mấy trăm cuộc rồi đấy.”
Hoành Tịnh thất thanh cười, nhìn lại điện thoại, quả nhiên có hơn chục cuộc gọi từ Tiểu Thuần, vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu mà. Sao thế? Thi đại học xong rồi không đi chơi sao?”
Tiểu Thuần phàn nàn thêm vài câu, sau đó chuyển chủ đề: “Bọn tớ đang hát ở Thuần K, chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi, cậu mau đến đây đi.”
Hoành Tịnh đang định từ chối, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào của Tiểu Thuần lại vang lên: “Cậu sắp phải đi du học rồi, hôm nay còn không tới nghĩa là không cần đứa bạn này nữa đúng không?”
“Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-roi-vao-diu-dang/2778121/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.