“Tiếp đó, tiếp đó thì sao nữa?” Gia Hân mặc đồng phục vào, lập tức hỏi: “Vợ của Chủ nhiệm Hà còn nói gì nữa?”
Hoành Tịnh đưa tay lên xoa trán, nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền đau đầu.
“Có phải cô ấy nói, bác sĩ Hạng nếu như anh đồng ý thì chồng của tôi cũng có thể đổi thành anh không?” Gia Hân nghĩ về khuôn mặt đẹp trai kia, vô thức quên đi tính khí thối của người đó.
Hoành Tịnh lắc đầu, Oánh Oánh mới không thái quá như vậy. Chẳng qua cô nàng Oánh Oánh này không biết học từ đâu cũng khá cẩu huyết, trực tiếp nói ngày xưa anh đối xử với tôi hờ hững lạnh nhạt, tôi của bây giờ anh trèo cao không nổi.
“Mau đi làm việc đi.” Hoành Tịnh không nói nữa, ngược lại hỏi: “Người nhà của bệnh nhân giường tám đã tới chưa?”
Gia Hân lắc đầu, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tịnh Tịnh, trước đây cậu và bác sĩ Hạng có phải cái đó đó không?”
“Hả?” Hoành Tịnh không hiểu.
“Là quan hệ người cũ của nhau đấy, kẻ thù không đội trời chung hay tình đầu khó quên?”
“Kho dự trữ máu chó của cậu cũng phong phú đấy nhỉ.” Hoành Tịnh không muốn trả lời, thản nhiên nói: “Chỉ là quan hệ bạn bè cấp ba với nhau mà thôi, tớ lười nhìn cách anh ta giả vờ như thế nên mới không nói.”
“Ồ…” Gia Hân thở dài, khóe mắt thoáng thấy một bóng người, vội vàng giơ tay chào: “Bác sĩ Hạng, ở bên này.”
Trái tim Hoành Tịnh chùng xuống, chỉ ước dưới đất đột nhiên mọc ra cái lỗ để cô chui xuống.
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-roi-vao-diu-dang/2778124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.