Người đầu tiên phản ứng là bác sĩ Diệp, cô ấy nhìn Hoành Tịnh sững sờ tại chỗ không thể tin được nhìn người đàn ông đẹp trai đang dựa vào tường. Cô ấy không còn cách nào khác ngoài hắng giọng nhắc nhở: “Bệnh nhân của tôi đâu?”
Hoành Tịnh tỉnh táo lại, không để ý đến ánh mắt dò xét trên người mình, vươn tay nhận lấy bể cá: “Ở đây, chúng tôi nghe theo chị không làm bất cứ biện pháp gì.”
Bác sĩ Diệp gật đầu, nhìn nhanh một cái: “Vẫn chưa chết. Tôi có mang dụng cụ đến nhưng phải tìm một chỗ xử lý đã.”
“Được.”
Hoành Tịnh gật đầu, đi về phía dung nhan tương tự nhau của một lớn hai nhỏ phía trước, thấp giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hạng Ngôn đang định nói đến đây lấy chìa khóa, lại liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh trai mình lập tức không dám nói chuyện.
“Lên nhà tôi trước đi.” Thấy Hạng Chương không nói gì, Hoành Tịnh đành phải chuyển cục diện hỗn loạn này về nhà cô.
Hôm nay Hoành Tịnh tùy ý buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa thấp. Trong lúc hỗn loạn, búi tóc của cô bị bung ra, dây buộc tóc màu đen bị gió thôi bay rơi ra, phần tóc con xõa xuống dính vào cổ. Hạng Chương nhìn thoáng qua, cởi dây buộc tóc của cô ra, đưa buộc tóc cho cô rồi cầm bể cá đi.
Mấy người chen chúc trong căn nhà nhỏ, đột nhiên không thể động đậy. Hạng Ngôn thấy vậy thì kéo Tiểu Lộ lại đứng đợi ở cửa, nhường chỗ cho người trong nhà.
“Chú ơi, họ đang làm gì vậy?” Tiểu Lộ nghi hoặc hỏi.
“Gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-roi-vao-diu-dang/2778154/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.