Dùng xong vãn thiện đạm bạc, Mộ Hoan ngồi trên bàn kiểm tra lại số lượng thức ăn mang đến hôm nay.
Phía trù phòng quả nhiên biết cách chèn ép người khác, thức ăn và gạo muối chỉ đủ dùng trong nửa tháng kém, sợ rằng sắp tới phải ăn cháo thay cơm. Rau củ không hư thối cũng bị dập hơn một nửa, Mộ Hoan đành đem phần hỏng cắt bỏ chỉ giữ lại phần tươi tốt để ngâm chua dùng dần, như vậy rau cải cũng sẽ lâu hư hơn. Thịt cá thì chẳng có bao nhiêu, ăn vài ngày cũng sẽ hết, đành nhẫn nhịn thêm một thời gian, khi nào cấp bách quá mới bỏ tiền ra mua thêm.
Hỉ Tâm đứng một bên kiểm tra vải vóc, lật vài tấm lại thấy lỗ thủng không thì bị gián gặm sạch, nổi giận đùng đùng ném trở về bàn.
“Đúng là hiếp người quá đáng!”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn thử, cười cười nói: “Vẫn còn tốt.”
“Chủ tử sao ngài phải chịu thiệt thòi như vậy chứ?” Tường Liên đem thúng rau trên bàn đặt sang một bên, đau lòng nói: “Ngài thiên kim chi khu, ở Đồng vương phủ chẳng làm gì động đến móng tay. Sao phải đến Ngạc vương phủ này chịu khổ chứ hả?”
“Là Ngạc chọn ta, ta còn có thể làm gì khác sao?” Mộ Hoan kéo vải vóc trên bàn lại gần, kiểm tra một chút rồi nói: “Vải tốt còn nhiều mà, chỗ hỏng cắt ra làm thảm lót giường cho ấm, hoặc may găng tay vào mùa đông. Có gì không ổn a? Được rồi, các ngươi mau chóng làm cho xong rồi còn ngủ, sáng mai vẫn còn phải dọn dẹp nhiều thứ.”
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hau-truyen-ki/1154252/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.