Mành hoa lả lướt buông rũ, hương trầm vẫn thoang thoảng như ngày đầu, ngỡ như một cái xoay lưng ngắm nhìn phồn hoa tàn lụi. Hơi thở nồng ấm phảng phất hương vị hoa xuân tháng ba trong trẻo, xuân thu ba vạn sánh không bằng một nét cười giai nhân.
Ôm trong lòng là cả thiên hạ, một cái chớp mắt đảo lộn càn khôn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm rất chặt còn sợ người trong lòng hóa thành sương khói biến đi mất, từng hơi thở của nàng còn trân trọng hơn chính sinh mạng của bản thân. Thu hồi móng vuốt bén nhọn, cẩn dực vén từng sợi tóc lòa xòa trước trán, thậm chí còn chẳng dám dùng quá nhiều sức lực. Dáng vẻ khi ngủ của Mộ Hoan đặc biệt ôn hòa, giống như con nai nhỏ cuộn người bên dòng suối mát, hàng mi thật dài buông rũ khẽ động khi có cơn gió thổi qua.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân: “Điện hạ, nô tài đến báo tin.”
Tự khắc biết là A Phúc, A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo chăn lên che chắn cẩn thận cho kiều hương, khàn giọng đối bên ngoài nói: “Tiến.”
A Phúc nhận được lệnh mới dám đẩy cửa bước vào An Tự Các, cung kính chấp tay bái lạy: “Điện hạ, đánh không được.”
“Làm sao?”
“Phía Trắc phi liên tục nói đây là ý tứ của điện hạ, ban đầu Trần thị phát tình do bị giáng xuống làm nữ nô mà phải chịu hình vừa đánh vừa tạt nước. Mà Mộ chủ tử cũng không khác biệt, cũng từ cơ thiếp bị giáng cấp cho nên Trắc phi hành xử như vậy hoàn toàn chẳng bắt lỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hau-truyen-ki/1154328/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.