Bùi Nhị Lang lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt vẫn thẳm sâu như thế nhưng không hiểu sao lại có vẻ ôn hòa hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Được rồi, khóc cái gì. Không nói chuyện này nữa. Hôm nay ở trong phủ của phủ đài đại nhân ta đã gặp Từ huyện lệnh.”
Bàn tay đang lau nước mắt của ta khựng lại. Ta nhìn hắn, có hơi nghi hoặc: “Rồi sao?”
“Rồi ta nghe nói, năm đó cô xách theo một con dao phay, kiện cha mình lên nha môn, còn ăn hai mươi đại bản.”
Ta: …
Từ huyện lệnh kia đúng là vị quan phụ trách nha môn huyện Vân An, lúc trước đứng ra thẩm án. Ông ta bỗng nhiên biết nhà họ Bùi có một vị tướng quân tam phẩm ở kinh thành, mà quả tẩu của hắn lại từng bị mình đánh hai mươi đại bản, sợ sau này Bùi Nhị Lang tính sổ nên mới vội vàng chủ động đề cập trước.
Nghĩ cũng biết con người này khéo đưa đẩy tới mức nào.
Trước nói mình xuất phát từ chữ hiếu nên mới nghĩ đến chuyện đánh quả tẩu nhà họ Bùi, sau lại bảo vị quả tẩu nọ tính tình cương trực, nhân nghĩa vẹn toàn, là một nữ tử trung thành dũng cảm, đáng được tôn kính vạn phần.
Có lẽ ông ta vẫn còn may mắn, may mà Bùi Nhị Lang đã từ chối thiên tử sắc phong, nếu không quả tẩu kia mà được cáo mệnh thì ông ta mới thật sự là chua xót.
Những chuyện cũ của ngày trước, giờ ta nghĩ lại cũng thấy vặt vãnh, nhịn không được mà cười một tiếng: “Vậy sao, khi ấy xúc động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hoai-huu-ngoc/396792/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.