Khương Thanh Tố bị câu “Ta cứ muốn” của hắn làm cho mặt đỏ bừng, vô cớ thấy hô hấp khó khăn. Nàng chớp mắt, bàn tay đang áp lên cửa khẽ siết lại, vừa vặn giao nhau cùng tay Đơn Tà.
“Nghĩ muốn gì?” Khương Thanh Tố khẽ hỏi.
“Hôn nàng.” Đơn Tà đáp xong, khom lưng xuống, một tay khác áp lên khuôn mặt nàng, khiến nàng hơi quay đầu lại. Hai người, ngực trước áp lưng sau, lại có thể đối diện nhau, Đơn Tà cúi đầu, một nụ hôn khẽ rơi xuống, hơi thở mát lạnh vương vấn chóp mũi.
Khương Thanh Tố tay nắm chặt, sự căng thẳng và bất an của nàng, Đơn Tà đều thu vào đáy mắt. Nụ hôn này chẳng hề sâu sắc, chỉ là hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng chạm nhau, nhưng tất cả rung động trong lòng đã theo đó mà trao gửi.
Khương Thanh Tố co rút vai không dám động, nụ hôn này sâu lắng lại mềm mại, nàng nhắm mắt lại liền không sao mở ra được, trong đầu quanh quẩn toàn bóng dáng của Đơn Tà, dường như còn có tiếng thì thầm trầm thấp của hắn quanh quẩn bên tai.
Một nụ hôn vừa dứt, môi Đơn Tà vẫn dán lên má nàng, hôn từ mi tâm xuống đến khóe mày, lướt qua đuôi mày đến vành tai, rồi dừng lại. Trong ánh mắt hắn thoáng vẻ nghi hoặc, hơi thở chưa yên, nhịp tim còn hỗn loạn.
Khương Thanh Tố tựa lưng vào ngực hắn, nửa mở mắt nhìn hoa văn tinh tế trên cánh cửa trước mặt, các ngón tay gần như sắp cào rách giấy dán cửa, hô hấp dồn dập, toàn thân đỏ bừng.
“Nói ta nghe, tiếp theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746668/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.