Đơn Tà theo hướng tay chỉ của Khương Thanh Tố nhìn sang, quả nhiên thấy có một hộ gia đình vẫn còn sáng đèn, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ, trên cửa dán song hỷ đỏ thắm, người ra kẻ vào đều mặc đồ đỏ, trông rất náo nhiệt. Nhìn cảnh tượng bận rộn ấy, hẳn là chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Khương Thanh Tố thấy ánh mắt Đơn Tà bị thu hút, liền mỉm cười nói: “Nhân gian thành thân chính là như vậy, phải náo nhiệt mấy ngày liền.”
“Ta biết đây là tập tục.” Đơn Tà đáp.
Khương Thanh Tố khẽ gật đầu, hai người cũng chẳng rẽ sang hướng đó, nơi ấy không cùng đường, họ chỉ có thể quay lưng lại phía náo nhiệt kia, tiếp tục hướng về khách điếm mà đi.
“Đơn đại nhân sống đã lâu, tự nhiên biết nhiều điều ta chẳng biết. Biết đâu việc kết thân dán hỷ đỏ là vì sao, chàng còn hiểu rõ hơn ta.” Khương Thanh Tố vừa cười vừa nói.
Đơn Tà nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút khác thường, sâu thẳm khiến Khương Thanh Tố hơi mất tự nhiên. Qua đôi mắt đen nhánh ấy, dường như nàng thấy được nhiều điều khác nữa, chỉ là không dám suy đoán bừa, sợ đoán sai.
Đơn Tà chợt hỏi: “Nàng còn nhớ mấy năm trước chơi cờ, ta từng nợ nàng một điều kiện không?”
Khương Thanh Tố nhất thời chưa hiểu sao hắn đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng ngẫm kỹ lại, đúng là có. Năm đó nàng chơi xấu, nước cờ thắng ấy là Đơn Tà cố ý nhường, đổi lấy việc phải đáp ứng nàng một điều kiện. Khi ấy nàng chưa nghĩ ra, về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746669/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.