Chu Hạc khẽ mỉm cười chua xót, nhẹ giọng hỏi: “Kiếp trước ta không uống canh Mạnh Bà, kiếp này ta muốn một bát, chẳng hay Hắc Vô Thường đại nhân có bằng lòng?”
Đơn Tà hơi nhíu mày: “Không hợp quy củ.”
“Phá một lần thì đã sao, bao năm nay, ngài cũng chẳng ít lần phá lệ rồi.” Chu Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thanh Tố, lại khẽ thở dài: “Ta lần này xuống địa ngục, không biết sẽ bị giam giữ bao lâu. Ta biết nơi đây thời gian khác biệt, nhân gian một ngày, địa ngục trăm năm. Ta sẽ chịu muôn vàn tra tấn, chỉ cầu một bát canh, giúp bản thân nhẹ nhõm phần nào, chẳng lẽ cũng không được?”
Đơn Tà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Hắn quay người dẫn Chu Hạc đến chỗ Mạnh Bà, Khương Thanh Tố trông thấy bước chân Chu Hạc lảo đảo, hai tay buông thõng, thần hồn đã sớm tiêu tán phân nửa. Vào địa ngục, e là vĩnh viễn chẳng thể quay về.
Linh hồn cũng có lúc tận, chịu đủ thống khổ rồi cuối cùng cũng tan biến. Một bát canh Mạnh Bà, xóa sạch hoài bão và tài hoa kiếp trước, xóa cả cố chấp và tà niệm kiếp này. Đối với hắn mà nói, cũng là một dạng cứu rỗi.
Khương Thanh Tố biết Đơn Tà vốn chẳng phải kẻ tàn độc. Một bát canh, hắn chịu cho, là cũng cho Chu Hạc – một bậc tài tử năm xưa – một chút an ủi cuối cùng.
Vì thế Khương Thanh Tố đứng cạnh Đơn Tà, cùng họ đi về phía Mạnh Bà.
…
Tới nơi, thấy giếng luân hồi không xa, Chu Hạc nói: “Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746671/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.